“Cô không có tội, Nhất Thiên hiện tại yêu cô, nhưng về sao tôi không chắc”.
Minh Hoàng Lễ nói.
“Xuất thân của cô và Kim Thuỷ không tốt, Kim Thuỷ với Ngô Khiêm tôi không bàn đến, vì họ xuất thân như nhau, nhưng cô thì lại khác”.
Anh nhẹ thở dài.
“Kim Hà, người cô yêu lại là người nắm quyền hành cao nhất của Hoàng thị, là người nắm giữ mạch kinh tế của phía nam này”.
Kim Hà cúi đầu không nói gì.
“Cô biết rất rõ thân phận của Hoàng Nhất Thiên, cô cũng hiểu rõ, anh ta là người thế nào”.
“Anh định chia cắt bọn họ hả”.
Tuyết Thanh đỡ bụng đứng dựa vào cạnh cửa.
“Buồn ngủ”.
“Được”.
Anh đứng dậy, đỡ cô đi về phòng.
“Nếu đã yêu anh hai của tôi thì cô hãy giành lấy, Kim Hà, tôi rất mong cô hạnh phúc, như tôi và Hoàng Lễ vậy”.
Trước khi đi, Tuyết Thanh không quên nói với Kim Hà, môi khẽ cười.
“Phu nhân…”.
Nhìn hai người rời đi, Kim Hà đứng đó một lúc lâu đến khi hai chân tê dại thì quay người đi ra khỏi Tuyết Thanh viên.
“Anh nghĩ thử xem cô ấy có đến chổ của anh hai không anh”.
Tuyết Thanh nhìn Kim Hà lái xe rời đi thì hỏi anh.
“Mình cược không?”.
Anh ôm cô hỏi.
“Cược nếu như Kim Hà đến tìm anh trai em thì bé cưng thắng, nếu không thì anh thắng”.
“Được”.
Tuyết Thanh rất hào hứng được cá cược với anh, cũng mong chờ họ thành đôi.
“Nếu bé con thắng, em muốn gì anh cũng đồng ý, nhưng nếu em thua, bé con phải sinh con cho anh nữa nhé”.
“Anh…đáng ghét”.
Sinh con!
Tuyết Thanh đỏ mặt, anh đúng là xấu xa, chỉ giỏi cơ hội mà thôi.
Nhưng…cô cũng rất thích đó chứ, bé con nhỏ sắp ra đời rồi.
Được làm mẹ.
Ha ha.
....
Kim Hà lái xe đi đến nhà riêng của Nhất Thiên, nhưng cô ấy không đi lên, chỉ đứng phía dưới nhìn anh đi lên từng bước xiêu vẹo mà thôi.
“Lão đại, tôi muốn đi đến khu Kinh Cạnh”.
Cô ấy quyết định sẽ rời đi, họ vốn đã không chung đường, nếu như dính lấy anh thì sẽ làm cản trở tương lai của anh.
“Suy nghĩ kỹ chưa?”.
Anh đi ra một góc nói chuyện với Kim Hà, nhưng lại đánh thức Tuyết Thanh.
“Ai vậy anh”.
“Kim Hà, muốn đi đến Kinh Cạnh”.
Khu Kinh Cạnh, khác nào muốn rời xa anh hai!
Tuyết Thanh trừng mắt mình một cách hung dữ, vươn tay lấy điện thoại.
“Ai cho cô đi! Anh hai tôi biết chưa hả?”.
“Phu nhân…tôi”.
“Phu nhân cái beep!!”.
“…”.
Minh Hoàng Lễ.
“Cô đi đến đó, tôi sẽ bảo với anh hai đi theo!”.
Kim Hà không trả lời.
“Anh…”.
Tuyết Thanh muốn khóc luôn rồi.
Vươn đôi mắt nhỏ cầu xin anh.
Haizzz.
“Về đi, tạm thời cô không cần đi đâu, chuyện bên Nhất Thiên tôi sẽ xử lý”.
“…vâng”.
“Bé không muốn họ xa nhau đâu! Ông xã! Anh không được chia cắt họ”.
Tuyết Thanh cọ cọ vào cổ anh.
“Ừm, không có”.
Anh dỗ dành cô ngủ đi.
....
Mấy ngày sau đó.
Nhất Thiên ngày nào cũng đi đến Tuyết Thanh viên hoặc Hắc Phong để tìm gặp Kim Hà.
Mãi đến ngày thứ sáu, tròn sáu hôm anh mới gặp được cô.
Vốn dĩ muốn tránh, nhưng Kim Hà vẫn đứng lại, gật đầu chào anh.
Họ đi ra một góc để nói chuyện.
“Chuyện bên Hoàng Lễ em đừng bận tâm, anh sẽ tìm cách nói với cậu ta”.
Anh nắm tay cô.
“Đừng rời xa anh, được không em?”.
“Nhất Thiên.
Ngay từ đầu chúng ta bắt đầu đã là sai lầm rồi”.
Kim Hà bỏ tay anh ra khỏi người mình.
“Tôi xin lỗi, chúng ta kết khúc đi”.
“Cậu ta ép em nói như vậy đúng không? Minh Hoàng Lễ ép em? Cậu ta dám sao?”.
Nhất Thiên xưa nay luôn ăn nói rất nhẹ nhàng, nhưng hiện tại thì lại không như vậy, ánh mắt anh đầy tức giận, như thể sẽ cắn chết Minh Hoàng Lễ không bằng.
“Lão đại không có, chỉ là tôi mệt rồi.
Không muốn tiếp tục”.
“Không muốn tiếp tục? Kim Hà, em nói không tiếp tục là không tiếp tục sao? Em xem anh là cái gì hả? Trò chơi của em sao? Thích thì bảo anh đến, thích thì bảo anh đi”.
Kim Hà muốn lắc đầu nhưng cuối cùng vẫn không có can đảm.
“Em có dám nói không yêu anh không? Nếu không hiện tại ngay bây giờ.
Anh - Hoàng Nhất Thiên, sẽ chết ngay trước mắt em”.
Nói rồi trước ánh mắt hoảng sợ của Kim Hà anh lấy ra trong người một con dao nhỏ.
“Không…”.
“Anh…đừng ép tôi”.
“Ép em? Anh chưa từng ép em? Nhưng hôm nay anh sẽ làm như vậy, một là em nói không yêu anh, hai là cùng anh công khai mối quan hệ của chúng ta”.
Kim Hà im lặng.
Nhất Thiên nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm, con dao trong tay bất giác lại siết chặt hơn.
“Tôi chưa từng yêu anh, trước đây vì muốn đi xa hơn, nên mới lợi dụng anh.
Thật xin lỗi”.
Kim Hà vẫn lựa chọn dối lòng, cúi đầu khom người xin lỗi anh.
“Em…em…”.
Nhất Thiên nhìn cô, khẽ cười, sau