"Không thể...nhưng chỉ cần anh muốn tôi...tôi sẽ...!đáp ứng".
"Được rồi.
Hợp tác một chút...".
Hắn chỉ ra ngoài cửa, Ina nhìn theo thì thấy một bóng người lấp ló.
"Kêu lớn lên".
Ina chớp mắt nhìn hắn, chỉ thấy không có động tác gì nữa.
"A...đừng mà".
Ina bị hắn sờ mó thì liền hiểu ý.
Bóng người ngoài kia đứng ở đó nghe hết tất cả, bà ta chính là người bên cạnh thiếu chủ bao năm nay.
Thấy mọi cảnh hành hạ này thì vội vàng về thông báo cho thiếu chủ biết.
Thấy người đã đi, hắn liền đứng dậy.
"Tự đứng được không".
"Tôi....".
Ina cử động một chút thôi thì cũng ê ẩm.
Nên đành lắc đầu.
Thấy vậy hắn đỡ lấy Ina lên giường, hơi tách chân của Ina ra một chút để xem nơi đó.
"Tôi...".
Hắn không nói gì, thoát cho mình một chiếc quần rồi lấy một lọ thuốc đi đến, Ina lấy chăn quấn người mình lại.
"Thoa thuốc đi, rồi tự về".
Hắn đặt lên tay cô ta
Ina nhìn lọ thuốc trong mình mà không hiểu gì, nhưng mà kêu tự thoa thuốc thì làm sao được? Cho nên muốn nhờ hắn giúp mình.
"Giúp tôi...được không".
Động tác mặc áo của hắn cũng dường lại, hơi nhíu mày, nhưng nhìn ra ngoài cửa thì thấy người đó vẫn trở lại.
"Khôn hồn thì nghe lời tao, để tao chơi chán thì sẽ tha cho mày".
Hắn nói nhưng vẫn giúp Ina thoa thuốc vào nơi đó.
Cốc cốc.
"Trần Thăng, thiếu chủ bảo ngươi đến".
Người bên ngoài nói, là giọng của Nam Kha.
"Được....aaa".
Ina cũng rên lên một tiếng.
Thấy người ở ngoài cửa đã đi, Trần Thăng liền xuống khỏi người của Ina, đưa cho cô ta một bộ đồ của mình.
"Ở lại cũng được, khômg thích thì có thể về, đừng nói với bất cứ ai, nếu không tôi sẽ không giúp được cô".
Không nói thêm một lời nào nữa mà hắn đã rời đi, Ina không hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết tính hắn thất thường.
Trên đường đi về phòng, mọi người đều nhìn cô ta.
Có lẽ chuyện hôm nay ai nấy đều biết cả! Cô ta đi về phòng mình tắm rửa, cô ta muốn tẩy đi hết những thứ ô uế trên người mình đi.
Thiếu chủ thật sự rất vô tình, không nể mặt ai cả.
Cô ta đã theo Thiếu chủ nhiều năm như thế! Lập bao nhiêu công trạng cho anh, đem về cho anh ta biết bao nhiêu lợi nhuận, ngày hôm nay Thiếu chủ đã dâng cô ta lên cho tên khốn đó, dơ bẩn.
Tên khốn đó đã chà đạp cô ta, làm nhục đi thân thể này! Cô ta ngồi gục xuống mà khóc.
Tại sao cô ta lại ra nông nỗi này
Giờ đây Ina đã phải phụ thuộc vào Trần Thăng, nếu không sẽ rơi vào tay đám đàn ông kia
Cô ta thay quần áo, h.oa h.uy.ệt đã có chút sưng đi.
Thuốc hắn giúp Ina sức vào đã bớt sưng hơn một chút.
- ---------
Anh ngồi trông cô cả một đêm, nhưng không hề tỉnh dậy, anh vén tóc rồi hôn lên đó, đến tay.
"Lão đại ".
Thanh Ngọc gọi anh.
Anh không trả lời, đắp chăn lại cho cô, rồi mới bước ra ngoài.
"Có tin tức gì không".
Anh hỏi.
"Tạm thời vẫn chưa! Nhưng theo như tôi tính được, năm nay là năm Bích huyết nở ".
Thanh Ngọc nói
"Ở đâu".
Anh đã tính rồi, nếu tìm được anh sẽ dùng máu của mình để làm hoa nở.
"Tôi vẫn chưa tìm được! Hoa này nở ở những nơi ẩm thấp, đặc biệt là bên cạnh các hồ nước trong xanh.
Tạm thời tôi vẫn cho người tìm".
"Ừm!" Anh biết loại hoa này khó tìm, nhưng sẽ không bỏ cuộc.
Bên phía Hoàng Nhất Hoà sau khi đi truyền huyết thanh cho cô xong, anh ta cũng muốn đi tìm loài hoa đó.
Không hiểu sao khi thấy cô bé đó anh vô cùng đau lòng.
Anh chỉ muốn giúp cô gái đó một chút mà thôi.
Cô còn trẻ như thế mà.
Tuổi mười sáu là tuổi đẹp nhất của người con gái.
Anh ta vội vàng đi tìm tung tích loài hoa đó.
Những thứ mà cô cần anh đều đi tìm.
Đến ngay ba và anh cả của anh ta cũng ngạc nhiên không kém.
Tên nhóc này nay bị trúng tà gì vậy???
Khi Hoàng Nhất Thiên tìm hiểu được thì mới biết cô gái nhà Minh Hoàng Lễ cần ba loại quý hiếm để làm thuốc dẫn.
Khi nghe nói đến ngọc trai đen anh liền ngạc nhiên! Nhà anh ta vốn có một viên, được xem như bảo vật, vốn dĩ vật này anh đã cho người tìm được muốn tặng nó cho cô em gái của mình trong ngày tròn một tuổi, nhưng tai nạn ập đến, em gái bị bắt cóc, mẹ vì quá đau lòng nên đã nhập viện nhiều năm nay!
"Anh cả!!! Nhà chúng ta có viên ngọc trai đen hai ngàn năm năm đúng không." Sau khi Nhất Hoà nhớ ra thì vội chạy đi tìm anh cả mình, phải cứu cô bé đó.
"Em định làm gì".
"Cứu cô bé kia! Nhanh! Nhanh.
Đưa cho em".
"Anh đã vừa đưa đến nơi của Minh Hoàng Lễ rồi."
"Thật sao?".
Mắt Nhất Hoà sáng lên.
"Nhưng còn nhân sâm năm ngàn năm thì sao đây anh cả".
"Cái thằng này!! Liên quan gì đến anh???" Liên quan gì đến anh ta đâu? Cô gái của Minh Hoàng Lễ mà có phải của anh đâu mà hỏi anh.
Nhưng sau hôm nay anh ta cảm thấy may mắn vì những loại thuốc mà cô gái này cần anh ta cũng có đi tìm.
"Em không biết sao nữa.
Khi thấy cô bé đó.
Em đau lắm." Cậu ta đặt tay lên tim mình.
"Cô bé đó bằng tuổi em thôi, mà bị ba mẹ nuôi ngược đãi mắng nhiếc, rồi còn bị bán đi."
"Ừm".
Anh ta cũng có nghe nói.
Cô gái nhà Minh Hoàng Lễ thật là tội nghiệp.
Nếu như em gái anh ta còn sống giờ đây cũng bằng tuổi cô gái nhà Minh Hoàng Lễ.
Anh nhất định sẽ yêu thương em gái mình hết lòng.
"Em thấy cô bé đó rồi sao ".
"Chưa ạ".
Cậu ta mới nhìn thoáng qua thôi.
Cô bé đầy vết thương.
"Anh cũng có cho người đi tìm trân châu rồi ".
Dù sao Minh Hoàng Lễ cũng là anh em với anh ta, anh ta cũng sẽ giúp.
"Vâng".
- --------
"Lão đại!!!" Thanh Nguyệt chạy vào nói với anh.
"Em tìm được nơi có thể Bích huyết sẽ nở rồi anh".
"Ở đâu".
Minh Hoàng Lễ bật dậy.
Trên tay anh ta đang cầm viên viên trân châu mà Hoàng Nhất Thiên vừa đưa đến.
"Ngọn núi đó ở phía Đông Nam! Hướng mười giờ, phía Tây Nam nó là một hồ nước trong xanh, ở trên núi Nam Thanh.
Lão đại biết nơi đó không".
"Phía Đông Nam? Núi Nam Thanh.".
Minh Hoàng Lễ đang nghĩ xem đó là nơi nào thì ngạc nhiên.
Là nơi nghĩ dưỡng của nhà Hoàng Nhất Thiên.
Núi Nam Thanh được đặt theo tên của em gái anh ta.
"Nhất Thiên!".
Anh gọi cho Hoàng Nhất Thiên.
"Cậu nói đi".
"Có phải cậu có một ngọn