Giang Mạch là công ty mà Trần Quân mua cổ phiếu đầu tiên, khi đó công ty này đang trên bờ vực phá sản, nhưng cậu nhìn trúng kỹ thuật kinh doanh phần mềm về vi tính của họ nên đã liều một phen vay mượn mua hết số cổ phiếu đó.
Không ngờ công ty ngày càng phát triển, cũng vì vậy mà Trần Quân có được lãi từ việc cổ phiếu đó và trở thành cổ đông lớn nhất của Giang Mạch.
“Chịu thôi, tình hình trước mắt vốn của bốn chúng ta không đủ? Lam Ái mới góp một phần cũng không đủ, nên bán thôi”.
Trần Quân thay đồ xong thì ngồi vào bàn học của mình, đưa kế hoạch cho mọi người xem.
Thế Nhân cũng leo xuống giường cho dễ nói chuyện.
“Bán đi Giang Mạch sẽ đủ để xoay sở cho đợt đầu, nếu như tìm được người đầu tư, chúng ta sẽ ổn định cho đợt hai”.
Trần Quân giải thích.
“Hay tôi bảo anh hai cho cậu vay nhé”.
Nhất Hoà nói.
“Anh hai tôi có nhiều tiền lắm”.
“….”.
Nhất Thiên đang bận tăng ca làm việc thì hắc xì một cái.
Ai nhắc anh vậy nhì?
Phì…
“Của tôi nữa”.
Thế Nhân và Nguyễn Nam cũng lên tiếng.
“Giang Mạch bán đi sẽ rất khó mua, ba của tớ cũng nói ai mà nắm được Giang Mạch thì tương lai thành công rất lớn.
Cậu đừng bán”.
Nguyễn Nam thật tình khuyên nhủ Trần Quân, mấy tháng ở chung, tính tình Trần Quân anh hiểu rất rõ, chịu thương chịu khó làm ăn.
“Hay cậu bán đi Trung Nhân đi”.
Nhất Hoà nói.
“Mà cũng tiếc nữa”.
Cậu nhìn thấy cổ phiếu Trần Quân mua chổ nào cũng lãi cao cả, bán thì uổng quá ta.
“Hay trước mắt chúng ta đi vay vốn đi, sau đó kêu gọi đầu tư? Nếu không được thì bán cổ phiếu cũng không muộn”.
Thế Nhân suy nghĩ một hồi thì đưa ra ý kiến.
Mọi người đều thấy rất đúng, nếu như vay được thì tốt, họ sẽ không cần bán cổ phiếu đi.
Như vậy, Trần Quân vừa được đầu tư mà không mất đi tiền.
Rất có lợi cho hai bên.
“Được”.
Trần Quân gật đầu đồng ý.
“Vậy tôi chuẩn bị sản phẩm để kiếm nhà đầu tư, phần còn lại giao cho các cậu”.
“Không thành vấn đề”.
Ba người nhìn nhau rồi đồng thanh nói.
Nếu đã cùng nhau khởi nghiệp thì phải cùng nhau hoàn thành, cùng nhau cố gắng.
Đây là sự nghiệp của họ, là sân chơi của nhau.
Mỗi người một vị trí, không ai thua ai, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình.
Sau một hồi bàn bạc, mọi người đều quyết định đưa ra dự án là tạo sản phẩm người máy lau dọn nhà cửa, sau đó là trông nhà khi chủ nhân đi vắng.
Mọi thứ đều được lắp đặt rất kỳ công.
Nguyễn Nam chuẩn bị nguyên liệu để tạo thành người máy còn Trần Quân và Thế Nhân sẽ chế tạo.
Còn Nhất Hoà thì cài đặt phần mềm.
Mọi người đều có nhiệm vụ riêng.
- ----
Khi Trần Quân một mình đi xin đầu tư thì lại gặp trở ngại lớn, cậu chỉ là một sinh viên, lại là gia cảnh khó khăn không như những người đến đây đều thuộc tầm trung và có máu mặt trong giới kinh doanh.
Nhưng Trần Quân chưa bao giờ lấy làm thất bại, ngược lại cậu còn thêm phần tự tin.
Vì cậu chưa từng xem thường xuất thân của mình.
“Xin chào”.
Người điều hành tối cao của Hà Nam lên tiếng chào mừng Trần Quân.
“Chúng tôi đã xem kế hoạch của các cậu, tôi rất thích.
Rất vui được hợp tác”.
“Cảm ơn”.
Trần Quân cũng nhiệt tình không kém.
“Nhưng về lợi nhuận ban đầu…chúng tôi đồng ý chia lại bảy ba thay vì sáu bốn”.
Phạm Vĩ lên tiếng.
Trần Quân nhíu mày nhìn ông ta không đưa ra ý kiến của mình hiển nhiên là không đồng ý.
“Ông cũng biết rồi đó, kế hoạch của chúng tôi ông hài lòng, lợi nhuận ban đầu hãy làm theo như vậy đôi bên điều có lợi”.
Đây không phải là việc của một mình cậu mà còn là của ba người bạn cùng phòng.
Lợi nhuận ít đi sẽ thiệt về các cậu mà thôi.
Trần Quân không đồng ý đến việc này.
Xem ra là hôm nay thoả thuận không thành công rồi, bọn họ nhìn ra được vấn đề của sản phẩm này chắc chắn tương lai sẽ được mọi người yêu thích và đón nhận.
Nên cố tình làm khó cậu và chèn ép giá một hồi.
Nhưng Trần