Hai người họ nói rất nhiều chuyện khác nhau, sau đó thì Trần Quân đưa Phượng Nghi lên xe về trường, còn cậu thì tiếp tục ngồi suy nghĩ tìm cách.
Lên xe rồi Phượng Nghi mới thôi nhơ lại cuộc nói chuyện của họ.
“Cậu gặp vấn đề gì khó khăn à”.
Cô ấy hỏi.
Trần Quân gật đầu nhưng không nói gì, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
“Đừng nói với Lam Ái”.
Cậu muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh cô chứ không phải là người núp sau bóng tối.
Cậu và Lam Ái là hai thế giới khác xa nhau, cậu lãi to nhờ cổ phiếu thì sao? Bao nhiêu đó thì có là gì so với Ngọc thị.
“Hay tớ giúp cậu nhé, nhà tớ có tiền nhiều lắm”.
Trần Quân là bạn tốt nhất của mình mà, nên Phượng Nghi nói mà không suy nghĩ đến việc khác.
Với lại cô là fan của cậu nữa.
Giúp cho cậu bạn theo đuổi được người mình yêu thì còn gì bằng.
“Tớ tự lo được, gặp một chút khó khăn không lẽ không vượt qua được”.
Giữa chừng Phượng Nghi có điện thoại nên liền tạm biệt Trần Quân, cậu còn không quên căn dặn đừng giúp cậu.
Cậu muốn tự mình vượt qua cơn nguy khốn này.
Cuối cùng Phượng Nghi cũng không gọi điện thoại cho người nhà của mình.
“Chỉ mong cậu sớm thành công”.
Cô ấy sẽ không đứng trơ mắt nhìn Trần Quân thất bại.
Nhưng nếu như giúp mà cậu ấy không đồng ý thì tình bạn này của họ sẽ sớm tan mà thôi.
Họ chơi chung với nhau đã nhiều năm, chuyện tiền bạc luôn sòng phẳng nên mới giữ được mối quan hệ như hiện tại.
Cô ấy cũng chỉ còn cách đứng phía sau ủng hộ với tư cách là một người bạn mà thôi.
- ----
Ký túc xa đại học K
Thấy Trần Quân thất thiểu đi về thì bọn họ cũng đoán ra được phần nào đã thất bại.
“Cái gì chứ”.
Sau khi nghe Trần Quân kể lại việc họ muốn bảy - ba thì Thế Nhân nhảy dựng lên.
Họ điên rồi nên muốn bao nhiêu đó.
Ban đầu họ muốn năm - năm nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý được nên các cậu mới hạ xuống còn bao nhiêu đó.
Xem ra bảy - ba không thoả thuận được rồi.
Các cậu cũng không thể hạ xuống được nữa, sáu - bốn như dự định ban đầu đã là con số tốt nhất rồi đó chứ.
Nếu không phải mình muốn tự lập nghiệp thì cậu đã đến công ty của ông ta mà mắng cho một trận.
Nguyễn Nam cũng không lên tiếng, hiển nhiên cũng không đồng ý.
Bọn họ tìm đến Hà Nam đã là sự lựa chọn cuối cùng, vì công ty của họ chuyên phát triển những thứ đó và người tiêu dùng sẽ nhanh biết và nhanh sử dụng hơn các sản phẩm của họ.
Bọn cậu cũng đã suy tính thiệt hơn nên đã chấp nhận chịu thiệt, không ngờ….
“Tôi nghĩ cách khác mới được”.
Trần Quân vỗ vai họ.
“Đừng lo”.
“Được, trông chờ vào cậu”.
Họ cũng không có cách khác nữa.
....
Một tháng sau đó.
Sau nhiều ngày tìm cách Trần Quân và Thế Nhân cũng tìm được một công ty nhỏ, cậu liền đến đó và xin đầu tư.
Kế hoạch cậu đưa ra rất chi tiết và sản phẩm ban đầu xử lý rất tốt.
Giám đốc rất hài lòng.
Công ty cũng đang trên vực khó khăn, nên khi thấy sản phẩm tốt nhất như vậy thì liền muốn mua bản quyền ngay.
Nhưng Thế Nhân đã từ chối.
“Chúng tôi sẽ chia năm - năm với các người, nhưng bản quyền chỉ có ba năm sử dụng mà thôi”.
Ông ta có chút không hài lòng, nhưng sau khi thoả thuận thì đạt được năm năm bản quyền.
Toàn quyền giải quyết các sản phẩm.
Nhưng đồng thời bên Trần Quân cũng sẽ cho ra mắt thêm các sản phẩm mới, để ông ta duy trì sức hút của mình.
Trần Quân biết được ông ta đang khó khăn, cũng muốn tìm một sản phẩm để vươn lên, nên các cậu tìm đến là việc hiển nhiên.
Nhưng…một khi đã đầu tư vào công ty đang trên bờ vực phá sản thì các cậu nên chấp nhận các vấn đề rủi ro khác.
Nếu như thất bại, các cậu sẽ hoàn lại tay trắng và vác trên mình một món nợ khổng lồ cho việc mua các nguyên vật liệu và trả cho người thợ làm việc.
Rời khỏi Kinh Môn, hai người các cậu hoàn toàn vui sướng, sau khi thông báo cho hai người bạn của mình