Trần Quân về phòng báo lại cho các bạn cùng phòng của mình biết được việc ký hợp đồng rất thành công, khi anh về sẽ cho họ xem.
Hiện tại đã trễ nên anh ở lại đây một đêm, định sáng mai sẽ về sớm.
Lam Ái thấy anh vẫn bình thường nên mới không lo, sau khi nói vài câu hỏi thăm xong thì họ đi nghĩ ngơi sớm.
Nhưng không ngờ Trần Quân vừa tắt điện thoại thì trên mặt nụ cười vui vẻ với Lam Ái cũng theo đó mà thay đổi, anh thoáng nhìn về phía cửa phòng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tuy là rất nhẹ, nhưng lại nghe ra được có người cố ý muốn đi vào phòng.
Anh thủ sẵn con dao nhỏ trong tay mình sau đó nấp vào một góc khác đợi người đi vào.
Cạch.
Tiếng động rất nhỏ, sau khi mở được cánh cửa thì bảy tám người bí ẩn xuất hiện.
Sau khi đưa mắt nhìn xung quanh không thấy ai thì bất ngờ một tên thuộc hạ ở phía sau bị Trần Quân khống chế lấy.
“Ai bảo các người đến đây”.
“Mày…giết chết nó”.
Đám người đó dường như đã có chuẩn bị sẵn, liền lấy ra từ trong người những khẩu súng đã có.
Lên nòng rồi nhắm chuẩn về phía Trần Quân mà bắn, dù sao Trần Quân cũng lớn lên rồi làm nhiều việc khác nhau, không chỉ những vậy, vào năm lớp mười một anh đã giành được giải quán quân của cuộc thi võ thuật.
Tuy họ dùng súng còn anh thì dùng dao, đương nhiên không phải là đối thủ rồi.
Thấy tình hình không ổn, anh liền không đối chọi mà tìm cách bỏ chạy, không ngờ có vài người chạy đến.
Cậu không biết là địch hay là bạn nên vẫn ra tay trước.
“Chúng tôi được ông chủ mình phái đến bảo vệ cậu, chủ của chúng tôi là Phạm Thế.
Đi thôi”.
Bọn họ chia nhau bảo vệ Trần Quân thoát khỏi vòng vây.
“Cảm ơn”.
Không ngờ lại là ông ta giúp mình.
Nhưng đám người bí ẩn kia thật sự nhiều, bọn họ thấy kéo dài cũng không phải là cách nên đã tìm đường cho Trần Quân chạy trước.
Cùng lúc đó, có một đoàn người đang đi đến trên áo họ mặc còn có huy hiệu gia tộc Ngọc thị, Lam Ái không yên tâm về việc này, nên đã bí mật cho người đến bảo vệ Trần Quân một cách âm thầm.
Pằng.
Trần Quân nghiêng người tránh đi những viên đạn được bắn về phía mình, nhưng vẫn bị thương.
Và vô tình tách khỏi đám người của ông Phạm Thế.
Anh một thân một mình tháo chạy, vẫn bị vài người bám theo.
Lúc này anh mới nhớ lại địa chỉ mà Tuyết Thanh đã nói trước đó, còn mạng trở về mới là cách tốt nhất.
Nên anh đã đến nơi đó tìm cách giúp đỡ.
“Hắn thoát rồi thưa ông”.
“Một lũ vô dụng, còn không tìm cách khác, nên nhớ không được để hắn sống”.
“Rõ”.
Bọn họ lại tiếp tục chia nhau mà tìm, lần theo vết máu còn chưa kịp khô.
Cuộc truy lùng vẫn được tiếp diễn.
….
“Người đâu? Trần Quân ở đâu”.
Người của Ngọc thị đến muộn, khi tiệc tàn thì họ mới đến nơi này đã sớm bị hoang tàn rồi.
“Chạy đi rồi”.
Người của Phạm Thế nói.
“Có bị thương không vậy”.
Tên đó không yên tâm hỏi lại, nhưng người đó lại gật đầu và chỉ vào vai mình.
“Cậu ta bị thương ở vai, súng bắn”.
“Thông báo cho chủ mẫu”.
Bọn họ đến trễ nên mới không tiếp ứng kịp, để người mất tích là lỗi của họ, nhưng tình hình trước tiên vẫn nên tìm được tin của Trần Quân thì hơn.
Sao khi thông báo lại xong, bọn họ lại tiếp tục lần theo dấu vết còn sót lại mà tìm người.
Mặc khác, Lam Ái vẫn chưa ngủ, không hiểu sao đêm nay cô ấy rất bất an nên cứ cầm điện thoại mà đi tới đi lui mãi.
Đến khi thuộc hạ thông báo Trần Quân mất tích đã vậy anh còn bị thương, Lam Ái không có nhiều thời gian để hoảng sợ thu dọn vài đồ đạc cần thiết rồi trang bị vũ khí rồi rời khỏi phòng mình.
“Anh họ, Trần Quân gặp chuyện rồi, em muốn mượn vài người từ anh.”
“Ở đâu”.
“Anh ấy mất tích ở phía tây”.
“Có người của anh ở đó, em đợi tin đi, đừng đi đến đó”.
“Nhưng em…”.
“Ái Ái, Ngọc thị còn cần em”.
“Nhưng em chỉ cần anh ấy.
Làm sao đây anh họ”.
Minh Hoàng Lễ không trả lời, mãi một lúc sau anh mới lên tiếng.
“Em đừng hối hận, đợi anh đưa người đến”.
Sau đó thì tắt máy.
Trần Quân gặp chuyện, anh không thể không đi cứu người.
Dỗ vợ mình xong anh liền dẫn theo Thanh Ngọc cùng Thanh Giao rời đi.
…..
Làm sao cô ấy có thể hối hận được chứ, nếu như không cứu anh, cả đời này Lam Ái sẽ không tha thứ cho mình được.
Nên mới có thể vì anh mà không màng mọi thứ.
Lam Ái đợi hơn mười phút thì Minh