Khi Lam Ái đến nơi thì Trần Quân đã qua cơn nguy hiểm, hiện tại một mình cô nàng ở lại chăm cậu ta.
Minh Hoàng Lễ vốn chướng mắt Trần Quân làm liên luỵ em gái mình nên có chút không vui.
Mắng thì không nỡ nên mắt không thấy thì tim lại không đau.
“Cảm ơn mọi người”.
“Việc nên làm, mời anh”.
Ngô Khiêm đang ở bên ngoài nghe vợ mình báo lại có chút chuyện, nên khi về nhà thì thấy Trần Quân như vậy thì không nói gì.
“Cậu ta may mắn được mọi người cứu sống, nếu không thì chắc chết mất xác rồi đó chứ”.
“Nếu cậu ta chết, người đau lòng chỉ có em gái và vợ anh mà thôi”.
Minh Hoàng Lễ im lặng, nhẹ nhàng đưa nước lên mà uống.
Ngô Khiêm thì cười ha hả, làm Kim Thuỷ cũng ngại muốn chết vậy đó.
Ngô Khiêm nói đúng tim đen của Minh Hoàng Lễ nên anh không nói lại được.
Nhìn đôi vợ chồng trước mặt mình anh anh em em, anh chướng mắt vô cùng.
Nếu vợ anh ở đây thì hay quá.
Anh nhớ vợ quá đi thôi.
“Tôi đi đây”.
Anh quyết định đi về nhà sớm với vợ thì hơn.
“Không đợi à”.
Ngô Khiêm hỏi.
“Đuổi đó”.
“…”.
Kim Thuỷ đen mặt nhìn chồng mình, chỉ biết cười trừ với người từng là lão đại của mình thôi.
“Tính anh ấy hay nói đùa, anh đừng quan tâm làm gì”.
Hừ.
Anh hậm hực rời khỏi nơi này.
“Bảo vệ họ rời đi an toàn một chút, nếu có chuyện xảy ra, cậu biết rồi đó”.
Khi đi anh vẫn không quên đe doạ một phen.
“Biết rồi mà, nói mãi, khổ lắm”.
Như ông già, Ngô Khiêm xua tay đuổi người đi nhanh một chút, để cho người ta còn tâm sự với vợ nữa chứ.
“Mau đi ăn cơm đi”.
Nhìn Minh Hoàng Lễ khuất sau cánh cửa, Kim Thuỷ vội thúc giục Ngô Khiêm đi ăn cơm.
“Em đi xem hai người họ đã”.
“Không vội”.
Anh bế Kim Thuỷ lên rồi đi vào phòng, chỉ cần nhìn thấy người đẹp là anh lại chịu không nổi, cơm nước gì chứ, món ngon trước mắt, mới là cao lương mĩ vị của cuộc đời.
- ----
Trần Quân mơ một giấc mơ thật dài, mơ thấy ba mình bị hại chết, ngay cả xác cũng không còn nguyên vẹn, đã vậy còn bị người đời phỉ nhổ.
Ngay cả Lam Ái cũng trơ mắt bỏ mặt không quan tâm cậu, bỏ đi lấy người khác, khi đó hai người như hai thế giới, gần nhau như mãi không với tới nhau.
Nhưng cuộc sống hôn nhân của Lam Ái không được hạnh phúc lắm, suốt ngày bị chồng mình đánh đập hành hạ, cuối cùng lại chết ngay ở bệnh viện, không ai quan tâm, sự dòng dõi cuối cùng của Ngọc thị chết trong cay đắng.
Thậm chí hắn còn đoạt lấy sự sa hoa danh vọng đó.
“Ái Ái…”.
“Trần Quân…”.
“Ái Ái…”.
Anh không thể chết! Không thể, cả đời này người anh nợ nhiều nhất vẫn là cô ấy, người con gái bên anh nhiều năm chịu đủ mọi cay đắng khốn khó vẫn mãi không rời xa mình.
Trần Quân nợ Lam Ái cả một đời này.
Nếu cậu chết đi, Lam Ái thật sự lấy người khác, hạnh phúc thì tốt nhưng nếu như lại khổ sở…
Không được!
Nghĩ đến việc Lam Ái lấy chồng như lại bị hành hạ, Trần Quân đột nhiên mở to hai mắt.
“A…”.
“Anh tỉnh rồi ạ.
Từ từ thôi”.
Lam Ái gọi anh mãi mà mới chịu tỉnh dậy, không biết mơ thấy gì nữa.
“Em…em đừng lấy người khác”.
“….”.
Lam Ái chỉ muốn bẻ đầu anh luôn cho rồi.
“Hắn ta sẽ đánh em”.
“…”.
Ai mà dám cô ấy chứ, anh mơ sảng rồi hả!
“Em không đi đâu cả, anh đừng ngồi dậy lung tung, vết thương lại nức ra rồi”.
“Em…”.
Trần Quân quên cả đau nắm lấy tay của Lam Ái.
“Đừng lấy người khác”.
“Vậy em nên lấy ai?”.
“Đương nhiên là…”.
Trần Quân mím môi không nói gì.
Lấy mình thì cậu chưa đủ cố gắng.
“Anh sẽ cố gắng, đứng phía sau lưng em âm thầm cùng em”.
“Đồ ngốc.
Uống thuốc đi”.
Sao mà đáng yêu vậy chứ, ngốc ngốc khờ khạo như một người mới.
Trần Quân nghe lời Lam Ái uống hết bát thuốc còn hơi nóng, sao đó thì có người đi vào giúp anh thay thuốc, vết thương đã được cầm máu lại, nhưng hiện tại vẫn cần tịnh dưỡng một thời gian.
Trần Quân ở lại phía tây một tuần lễ thì đã có thể tự mình đi lại, mấy hôm nay vẫn là Lam Ái đích thân chăm sóc anh bất kể ngày đêm.
“Ồ chưa chết nữa này”.
Ngô Khiêm đi đến xem xét.
“Mạng cũng lớn thật”.
“Cảm ơn anh đã cứu mạng”.
Không biết lời cảm ơn đã nói bao nhiêu lần, nhưng anh thấy vẫn không đủ, vì lời cảm ơn thật khó nói hết.
“Người nên nói cảm ơn vẫn không phải là tôi, nếu không phải vì tôi nợ Hà Tuyết Thanh một lần, tuyệt đối sẽ không cứu cậu”.
Ngô Khiêm uống trà.
Vì anh vốn không biết Trần Quân, người xấu đầy rẫy, cứu người lạ ai biết là người tốt hay là người xấu.
Kẻ thù của anh