Đến khi tỉnh dậy thì đã là xế chiều.
Cô ngồi dậy vươn vai mình một cái.
Oáp ngủ thoải mái quá đi thôi.
"Em dậy rồi sao bé phu nhân".
Anh từ trong nhà vệ sinh bước ra, anh ngủ không được vì bị cô chạm đến chỗ không nên chạm.
"Dạ".
Cô muốn xuống giường thì được anh bế lên.
Anh đưa cô vào nhà vệ sinh, giúp cô rửa mặt đánh răng rồi thay quần áo.
"Em...tự làm".
Cô che lại phần áo đang bị anh cởi ra, cô...tạm thời chưa nhớ ra nhưng cũng không thể thân mật với anh quá!
"Hửm! Có gì đâu.
Lấy tay ra nào".
Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.
Cởi hết đồ ra và đặt cô vào bồn tắm.
"Hiện tại em có mười lăm phút để tắm, sau mười lăm phút nữa em mà không chịu đi ra anh sẽ vào tắm cho em".
Anh cười chỉ vào đồng hồ mới vừa lắp vào hôm trước, sợ cô ngủ quên khi tắm, cho nên anh mới làm như vậy.
"Vâng...vâng".
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Minh Hoàng Lễ cũng đi ra ngoài, khép hờ cửa lại cho cô.
Thấy anh đi ra cô mới thở phào một hơi, Tuyết Thanh sợ anh tắm cho nữa thì chết luôn!!
Cô nhanh chóng tắm xong, bước ra thì tóc vẫn còn hơi ướt.
Anh lấy khăn giúp bé con lau tóc.
"Tự...tự em làm".
Cô ngại mà!
"Anh giúp em".
Anh đưa cô nằm lên giường, đỡ lấy đầu cô đặt lên đùi mình.
Sau đó anh bắt đầu sấy tóc.
Cô tận hưởng niềm vui anh đem lại cho.
"Em muốn ăn gì không bé phu nhân ơi".
Tiếng máy sấy vù vù, nhưng anh vẫn nói chuyện với cô.
"Ừm em muốn ăn cơm ạ.
Đói quá ".
Cô xoa xoa bụng mình.
"Vậy sao".
Sấy tóc xong anh đặt tay lên bụng cô.
"Đói rồi sao bé cưng".
"Dạ dạ".
"Nhưng anh lại càng đói hơn".
Anh chạm tay vào bờ môi cô.
Tuyết Thanh ngẩng ngơ nhìn anh.
Đôi mắt hơi chớp.
Sau đó Minh Hoàng Lễ cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Chỉ là chạm nhẹ rồi buông ra.
Anh sợ anh mà hôn lâu hơn một chút nữa anh sẽ hoá sói mất.
Ăn trọn cô vào người luôn quá! Nên phải nhanh chóng buông cô ra.
Mặc dù Minh Hoàng Lễ cũng rất luyến tiếc.
Hừm!!! Cô ngồi bật dậy.
Anh cõng bé con đi xuống nhà, ôm lấy cổ anh.
Cô còn thổi nhè nhẹ tóc anh.
Dám trêu chọc cô hả!
Minh Hoàng Lễ cảm thấy vô cùng tê dại suýt chút nữa đã ngã luôn rồi, hên là bước chân anh chậm rãi chắc chắn! Cô bé này! Muốn anh chết mà! Hay muốn mạng của anh thì đúng hơn, Minh Hoàng Lễ cắn răng chịu đựng.
"Lão đại".
Khi Thanh Phong thấy xuống nhà liền bước đến.
"Nam Cảnh thiếu gia muốn gặp anh bàn việc ạ".
"Ừm!".
Anh đặt cô vào phòng ăn.
"Em ăn đi nhé, anh xử lý công việc một chút rồi anh ra với em nhé".
"Dạ".
Biết anh có việc cần xử lý nên đương nhiên sẽ không phiền anh.
Nhưng mà không có anh bên cạnh cô lại ăn không ngon chút nào.
Tâm trạng có chút bực mình.
Cũng không muốn ăn nữa, mới ăn được vài muỗng mà đã thấy chán.
"Phu nhân! Người không vui sao ạ ".
Thanh Nguyệt bước vào thấy cô bậm môi không vui, chọc chọc chén cơm như nó là kẻ thù vậy đó.
"Ừm! Không vui!" Cô nhìn Thanh Nguyệt chống cằm mình.
"Thế phu nhân đi chơi với em không".
"Không muốn đâu".
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Minh Hoàng Lễ đang nói chuyện với một người đàn ông.
Cô liếc người đàn ông đó một cái bỏ ghét.
Hừ hừ!! Chiều tối rồi không ở nhà đi mà lại đến phiền người ta, cái người tên Kiều Nam Cảnh này thật không dễ ưa chút nào.
Đã vậy còn mặc đồ quân đội gì đó nữa chứ.
Hay định cướp người của cô hả!
Thanh Nguyệt nhìn theo hướng của phu nhân.
"..." Phu nhân nhìn gì thế nhỉ? Sao phu nhân không vui vậy ta.
Hay phu nhân thấy thiếu gia Kiều Nam Cảnh tìm lão đại nên không vui hả!
"Hay em đưa phu nhân ra đó gặp lão đại nhé."
"Không được!".
Cô vội xua tay.
"Sẽ phiền anh ấy mất, tôi không sao".
Cô bước lên phòng mà vừa đi vừa nhìn về phía anh rồi thở dài.
Thanh Nguyệt thấy vậy vội chạy ra báo cáo với lão đại để lập công chuộc tội.
Nghe thấy Thanh Nguyệt nói như thế Minh Hoàng Lễ vô cùng ngạc nhiên vội đuổi Kiều Nam Cảnh về còn mình thì đi tìm phu nhân của anh.
Cô nằm trên giường mà lăn qua lăn lại không ngủ được, còn không hiểu sao còn rất khó chịu nữa!
Xa anh mới có một chút mà đã không vui thế này, cô không thích đâu.
Hừ!! Nói chuyện gì mà lâu thế này.
Một lát lên phòng đi, không thèm nhìn anh luôn cho mà xem!
Đợi mãi mà không thấy anh lên, mím môi muốn khóc luôn rồi! Anh bỏ mặc cô sao!
Cạch! Tiếng mở cửa bước vào.
Trên tay anh cầm thêm cho cô một chén canh.
"Bé yêu ơi! Em sao thế".
Anh bước lại gần bé con nhà mình.
"Em mệt! Em ngủ đây".
Cô đắp chăn lại lên đến đầu mình.
Không thèm chơi với anh nữa! Làm cho người ta đợi lâu ơi là lâu.
Anh chỉ cười kéo chăn ra, ngồi lên giường cùng với cô.
Minh Hoàng Lễ đặt cô ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt.
"Giận anh sao".
Anh bóp hông cô một cái.
"Không có".
Cô muốn xuống nhưng bị anh khoá chặt quá!
"Em ăn canh nhé! Hôm nay Nam Cảnh đến tìm anh một chút việc cần nhờ anh thôi".
Anh vừa thổi vừa đút cho cô.
Bé con ngoan ngoãn há miệng ăn.
Đợi ăn hết canh anh mới cho người dọn dẹp và ôm cô vào lòng mà đi ngủ.
Mấy hôm nay anh ở cạnh, dường như sức khoẻ của cô đã ổn định hơn rất nhiều.
Anh đỡ lo hơn rất nhiều.
Nhưng mà