Các bạn đã chứng kiến tất cả điều rất hoảng loạn.
"Anh buông tha cho cậu ấy đi".
Ngọc Lam Ái nói.
"Hãy để cho cậu ấy sống một cuộc sống mà cậu ấy cần".
"Cút! Nhãi ranh".
Âu Dương Thế Khanh ra lệnh cho thuộc hạ.
"Xử lý đám nhóc con này đi".
Rồi anh ta quay người bước đi.
Một đám nhóc mà thôi cũng dám dạy đời anh ta sao.
Khi anh ta còn bận giết người đám nhóc này còn bú sữa mẹ, lấy tư cách gì để mà trách móc anh ta.
Không ai có tư cách cả! Đừng nghĩ anh sẽ bỏ qua, không có đâu!
"Anh không được làm thế".
Kim Hải Đường lên tiếng.
"Ha ha".
Âu Dương Thế Khanh phát tay ra lệnh cho thuộc hạ xử lý, một đám người xuất hiện.
Trần Quân và Nghiêm Trung bảo vệ ba cô con gái kia.
"Cậu ấy sẽ không tha thứ cho anh".
Ngọc Lam Ái hét lên.
"Phải đó".
Kim Hải Đường mặc dù không biết chuyện gì nhưng cũng nói.
"Tôi sẽ nói lại với ông Kim Nam Thiện.
Để ông ta dạy lại con gái mình".
Âu Dương Thế Khanh đã khuất xa vẫn nói lại.
"....".
Đồ khốn nạn mà Kim Hải Đường mắng thầm.
Trần Quân ra tay hạ hết các thuộc hạ của anh ta đi, cuối cùng bọn họ rút lui tất cả.
Biết Hà Tuyết Thanh gặp chuyện bọn họ cũng không có tâm trạng gì để đi chơi nữa, nên nhà ai nấy về.
Trần Quân đi làm thêm công việc của mình, bình thường cậu không thích đi chơi nhưng vì có Lam Ái nên đi theo cô.
- ------------
Minh Hoàng Lễ đưa cô về nhà lập tức cho Thanh Nguyệt kiểm tra.
Mãi hơn ba giờ sau Thanh Nguyệt mới bước ra, nhưng cô gái của anh vẫn còn nằm mê man trên giường.
"Em ấy thế nào".
Minh Hoàng Lễ vén tóc cô lên hỏi.
"Lão đại! Em vẫn chưa nói với anh, một khi đã sử dụng bích huyết chân tình thất diệp hoa thì khi phu nhân bị kích động sẽ tự động quên đi chuyện không vui".
Thanh Nguyệt giải thích.
"Có thể sau khi phu nhân tỉnh dậy sẽ không nhớ chuyện hôm nay ạ".
"Ừm! Khi nào em ấy tỉnh lại".
"Có thể nhanh thôi ạ".
"Em ra ngoài đi".
Thanh Nguyệt lui ra ngoài để lại không gian cho lão đại cùng phu nhân.
"Bé cưng à".
Minh Hoàng Lễ nằm xuống ôm cô vào lòng.
"Anh sẽ bảo vệ em nhé".
Cô nằm im không trả lời anh.
Dường như đã ngủ rất say, tiếng thở đều đều.
Anh gần như khóc chỉ từ khi tìm cô và cũng khóc vì cô gần như mất mạng.
- ------------
Tuyết Thanh nằm ngủ đến tối mới tỉnh lại.
"Anh ơi".
Cô sao lại ở đây.
Đang đi chơi với mọi người mà ta.
Tuyết Thanh bước xuống giường, thì nghe tiếng mở cửa bước vào.
"Anh ơi".
"Anh đây bé cưng".
Minh Hoàng Lễ cười.
"Em đó! Sau này không cho em đi chơi nữa.
Đi chơi một chút thôi mà cũng ngủ quên, anh phải đến nơi bế bé con về đó."
"Vậy sao ạ.
Bé xin lỗi anh nhé." Cô mỉm cười xoa tóc mình, cũng thật là..
hên là anh không giận á.
Chứ anh mà giận lại năn nỉ rất mệt luôn!
"Hừ! Em hư quá".
Minh Hoàng Lễ bế bé con ngồi lên đùi anh.
"Em mà còn tái phạm, anh sẽ đánh em đó ".
Anh hâm doạ.
"Dạ dạ bé biết rồi ạ".
Tuyết Thanh vòng tay ôm lấy cổ anh, lo mà nịnh nọt chứ để anh mắng thì chết nữa.
Người đàn ông này chỉ thích ngọt chứ không thích ai không nghe lời.
"Xuống nhà ăn cơm nhé".
Anh bế cô đi xuống.
"Vâng! Bé đói muốn xỉu á".
Tuyết Thanh rầu rĩ nói với anh.
Đói xỉu rồi cơ à, mà cũng đúng cô bé này học xong rồi đi ăn với bạn bè mà chưa kịp ăn thì gặp tên khốn kia rồi nên đói là đúng rồi.
Mà mẹ kiếp!! Đồ khốn đó đi đâu cũng gặp hắn thế này! Hay hắn cho người đi theo dõi cô bé này sao!? Moá!!!
Minh Hoàng Lễ giật mình.
Nội gián hả?
Mà không đúng bên cạnh anh chỉ có thuộc hạ trung thành, còn cô thì chỉ có bạn mà thôi, thân thế trong sạch.
Không đáng ngại.
Hừm!
"Anh ơi".
Ngồi nghĩ gì thế này mà cô gọi không nghe.
"Hả".
"Anh nghĩ gì thế mà bé gọi anh mấy lần anh không trả lời bé vậy".
Cô chống cằm ngồi vào bàn anh hỏi anh.
"Nghĩ về cách để trói em lại.".
Minh Hoàng Lễ liếc cô.
"Sơ hở một chút là đi lung tung à".
"Em...thì em đi chơi mà".
Tuyết Thanh biễu môi.
"Anh khó quá đi".
"Em đó!".
Anh đút cơm cho cô.
"Anh chiều em quá rồi đúng không bé".
"Hừ".
Cô hừ một tiếng.
"Ngoan.
Cuối tuần này anh đưa em đi chơi".
"Đi đâu ạ ".
Cô há miệng nhỏ đón cơm anh đút.
Thích quá đi.
Được đi chơi rồi!
"Đưa em đi bằng du thuyền nhé! Hôm chủ nhật này sinh nhật của bé cưng.
Anh đưa em đi nghĩ mát".
"Thật sao ạ.
Yêu anh quá đi thôi".
Tuyết Thanh hôn lên môi anh một cái.
Được đi chơi nên cô vui lắm.
Đêm đó cô cứ nói mãi bên tai anh, anh nghe mà cũng thua luôn.
Đi chơi vui thế sao.
Tuyết Thanh vui lắm! Thích đi chơi thì được anh cho đi.
Hi hi vui quá đi.
Phải nói với các bạn mới được.
Niềm vui phải chia sẻ cho mọi người biết chứ, thế là hỏi ý anh muốn đi cùng với các bạn mình thì bị anh liếc cô một trận.
Thế là im luôn, không nói với các bạn mình.
Tuyết Thanh biết anh muốn đi nghĩ dưỡng hai người.
Nhưng khi cô nói ra anh lại xoay người, đưa lưng về phía cô.
Minh Hoàng Lễ giận rồi, mau dỗ anh đi bé ơi.
Tuyết Thanh không hiểu nên cũng không dỗ anh.
Để mặc anh như thế.! Nằm chơi điện thoại.
Cuối cùng cô cũng nhận ra có gì đó gọi là không đúng, buông điện thoại ra và bò lại về phía anh.
Thấy anh đen mặt nhìn mình thì bản thân cô lại chỉ cười mà thôi.
"Bé với anh đi chung nhé.
Hai người chúng ta thôi nha anh ơi".
Cô đắp chăn chui vào lòng anh