Hoa Tự Cẩm, Chịu Trách Nhiệm Đi

Chương 1


trước sau

Không có gì so với việc trong tàu điện ngầm đã chật chội còn gặp phải sắc lang, thật sự khiến cho người ta ngán ngẩm. Tâm tình của Hoa Tự Cẩm vốn rất tốt, nhưng khi cô cảm giác được có ai đó dùng tay chạm vào mông mình thì bỗng nhiên cảm thấy vô cùng nóng nảy. Cô mạnh mẽ quay đầu lại, thấy một người đàn ông đang cúi đầu nhìn cô liền nhíu mày. Khi Hoa Tự Cẩm nhìn thì con mắt anh ta sáng lên, lại còn khẽ nở nụ cười. Hoa Tự Cẩm oán hận cắn răng. Đồ lưu manh không có mắt! Ngay cả lão nương cũng không tha!
Lúc này đoàn tàu dừng lại, Hoa Tự Cẩm cũng không quan tâm mình chưa đến trạm, cô kéo tên lưu manh kia đi ra ngoài. Tên lưu manh cũng ngỡ ngàng theo sát Hoa Tự Cẩm xuống xe, vừa định mở miệng hỏi, bất ngờ bị một cú đấm vọt đến trước mặt. Tuy Hoa Tự Cẩm hung dữ nhưng dù sao vẫn chỉ là phụ nữ, tốc độ của cú đấm cũng không nhanh, còn phản ứng của tên lưu manh lại rất nhanh, đã né tránh được. Anh ta lui về phía sau mấy bước, cau mày nhìn Hoa Tự Cẩm, "Cô làm gì vậy?"
Nói nhảm, không nhìn ra sao? Hoa Tự Cẩm không để ý tới anh ta xông lên nhấc chân đá về phái anh ta, nhất định phải giết sói, xông lên!
Đáng tiếc thân thủ của tên lưu manh quá tốt, tránh thoát được cú đá của cô. Lúc này tên lưu manh cũng nổi giận, nghiêm túc nhìn Hoa Tự Cẩm, "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Hoa Tự Cẩm im lặng, dùng hành động chứng minh mục đích của cô, cô nhào tới, muốn vật lộn một trận với tên lưu manh. Tên lưu manh tiếp được cô, sau đó dưới chân vừa chuyển động, cánh tay cũng linh hoạt, đồng thời mấy động tác liên tiếp khiến người ta hoa cả mắt mà anh ta làm vô cùng trôi chảy, chờ đến khi Hoa Tự Cẩm phản ứng lại, cô đã bị chế ngự không thể động đậy được.
Các nhân viên công tác chậm chạp trong tàu điện ngầm rốt cuộc cũng phát hiện, thấy hai người nam nữ không giống như đang tán tỉnh nhau, vì vậy vội đi tới hỏi: "Hai người làm gì vậy?"
Hoa Tự Cẩm: "Vì dân trừ hại!"
Nhân viên công tác: "..."
Cô gái này là vì dân, còn người kia hình như là người bị trừ hại, cho nên mới không dám bày ra biểu tình hiên ngang lẫm liệt.
Tên lưu manh cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, vì dân trừ hại. Phiền anh gọi điện thoại giùm đến bệnh viện tâm thần, hỏi bọn họ xem mấy ngày nay có người trốn trại không."
Hoa Tự Cẩm giãy dụa, "Anh mới là đồ mắc bệnh tâm thần, đồ lưu manh."
Tên lưu manh cũng không giận mà lại mỉm cười, "Làm một tên lưu manh có nội hàm, tôi biểu hiện như vậy không phải là đàn ông chân chính thì không phải là tôi." Nói rồi anh ta thả Hoa Tự Cẩm ra, "Cho nên cô có thể yên tâm, tôi có lưu manh cũng sẽ không lưu manh với cô."
Hoa Tự Cẩm đứng ở trong toa tàu, trừng mắt nhìn người nào đó ở bên cạnh, vóc người thon dài, làn da trắng nõn, trên mũi có một chiếc kính mắt, cũng coi như là có chút hào hoa phong nhã, nhưng thực ra lại là một tên nhã nhặn bại hoại. Đây là đánh giá của Hoa Tự Cẩm đối với Vân Phàm.
Vân Phàm nhìn không chớp mắt ánh mắt thách thức của Hoa Tự Cẩm, anh ta rốt cuộc hiểu rõ hóa ra người phụ nữ đanh đá này vẫn coi anh ta là sắc lang. Hôm nay là ngày đầu tiên Vân Phàm đi làm ở công ty Thụy Dương, nghe nói giao thông bên đó rất khủng khiếp, nên anh ta liền chọn tàu điện ngầm nhanh chóng trong truyền thuyết, ai biết trong tàu điện ngầm có nhiều người như vậy. Vừa rồi có hai người trước đó động tay động chân với Hoa Tự Cẩm, anh ta thực sự có chút thưởng thức với cô gái này, dù sao vóc dáng và làn da của đối phương cũng tốt, trong tàu điện ngầm đông đúc ngắm nhìn mỹ nữ cũng coi như là một cách điều tiết tâm trạng, nhưng Vân Phàm không đến mức động tay động chân được, anh ta tuyệt đối không dính vào loại chuyện thấp kém này, cũng hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Người như anh ta chưa bao giờ thiếu phụ nữ bên cạnh.

 

Tuy rằng da mặt đù dày, nhưng bị ánh mắt nóng rực của Hoa Tự Cẩm thiêu đốt cũng khiến Vân Phàm bắt đầu có chút khó chịu. Anh ta nghiêng mặt nở nụ cười với Hoa Tự Cẩm, "Bà chị, có phải chị nhìn trúng tôi không đấy?"
Hoa Tự Cẩm vô cùng muốn cầm túi trong tay ném vào mặt Vân

Phàm, nhưng nghĩ đến thân thủ của Vân Phàm, cô đành thôi. Hoa Tự Cẩm tức giận hừ một tiếng, "Tôi thấy ngay cả heo cũng không để ý đến anh."
Vân Phàm cười vô cùng sung sướng, "A, hóa ra cô coi mình là heo."
Hoa Tự Cẩm: "..."
Con sói này, đánh không thể đánh lại mà mắng cũng không thể mắng lại được, hơn nữa vừa tự kỉ, da mặt lại dày, chết tiệt nhất là mặt mũi lại còn ưa nhìn. Hoa Tự Cẩm day trán, được rồi coi như hôm nay cô xui xẻo đi. Lúc này đoàn tàu lại đột nhiên giảm tốc độ, Hoa Tự Cẩm đi giày cao gót, trọng tâm không ổn định, đột ngột lao về phía trước. Vân Phàm thấy thế, vẻ mặt chỉ bất động nửa bước, đợi đến khi Hoa Tự Cẩm phản ứng lại, cô đã ngã vào trong lòng Vân Phàm.
Vân Phàm giơ hai tay lên ở trạng thái đầu hàng, lời lẽ chính nghĩa nhìn Hoa Tự Cẩm: "Lưu manh!"
Hoa Tự Cẩm: "..."
Hoa Tự Cẩm há hốc mồm, thực sự không biết nói gì. Cô đỏ mặt, xoay người liều mạng đi về phía cuối tàu, không thể trêu vào thì tôi không thể trốn đi sao?
Vân Phàm nhìn bóng lưng của Hoa Tự Cẩm, che miệng khẽ cười.
Hoa Tự Cẩm vội vàng chạy vào công ty, ngày hôm nay tổng giám đốc mới của Thụy Dương giá lâm, cô có làm gì cũng thể để muộn trong ngày hôm nay! Hơn nữa nghe nói vị tổng giám đốc mới này là một anh chàng nóng tính, đẹp trai, tuổi trẻ tràn đầy hứa hẹn, cầu mong đừng làm hỏng mối quan hệ này.
Hoa Tự Cẩm thực sự không nghĩ tới lần thứ hai gặp Vân Phàm lại là ở công ty, cô đang đứng trong đại sảnh công ty, đằng đằng sát khí nhìn anh ta, "Sắc lang!"
Lời vừa nói ra, những nhân viên khác có lẽ đang bận rộn hoặc giả vờ bận rộn đều dừng lại, khiếp sợ nhìn Hoa Tự Cẩm. Cô sờ mũi, nghĩ thầm có phải mình nói quá to hay không.
Vân Phàm mỉm cười nhìn cô, không tỏ thái độ gì.
Những người hào hứng vây quanh Hoa Tự Cẩm nhất thời chột dạ, cô còn khẽ nói thêm một câu: "Anh ta vốn là sắc lang..."
Lúc này cô nàng thư kí yểu điệu đã chạy tới, vừa thấy Vân Phàm liền cung kính nói: "Tổng giám đốc, anh nên đi họp thôi."
Hoa Tự Cẩm: "..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện