Hoa Tự Cẩm, Chịu Trách Nhiệm Đi

Chương 2


trước sau

Hoa Tự Cẩm đã đắc tội với Boss mới tới, đồng thời đắc tội vô cùng triệt để. Buổi chiều cùng ngày chuyện này đã truyền khắp công ty, hơn nữa càng truyền càng thái quá, đương nhiên tất cả đều truyền theo hướng là một vụ bê bối tình dục, đây chính là sức sáng tạo của quần chúng nhân dân. Khi Hoa Tự Cẩm nghe thấy hóa ra Vân phàm đã từng đá cô, còn cô đồng thời cũng vì anh ta phá thai n lần, thì cô không thể bình tĩnh được nữa.
Hoa Tự Cẩm lôi mấy cô gái thích bát quái vào phòng nói chuyện, trịnh trọng tuyên bố: "Hôm nay là ngày đầu tiên tôi và tổng giám đốc biết nhau."
Các cô gái ấy đều không tin yêu cầu giải thích tại sao mới chỉ là ngày đầu tiên biết nhau hai người lại đối chọi gay gắt, yêu nhau đến chết đi sống lại như vậy.
Hoa Tự Cẩm bị những thành ngữ thần kì này làm cho đau đầu, nghĩ lại khuôn mặt thiếu nợ muốn đánh của Vân Phàm kia, dứt khoát quên hết những chuyện ngồi lê đôi mách có lên quan đến anh ta, dù sao về sau cô cũng không có được những ngày tháng tốt lành gì, chi bằng đánh đòn phủ đầu còn hơn ngồi chờ chết thế này. Nghĩ tới đây, Hoa Tự Cẩm quyết định nói ra: "Buổi sáng anh ta sàm sỡ tôi ở trong tàu điện ngầm."
Các cô gái đều bùng nổ, kích động, đầu đầy dấu chấm than, sau đó một dòng chữ nhỏ đột nhiên nhảy ra.
Vân Phàm: "Anh Hoa, cô có thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi, nhưng đừng nghi ngờ ánh mắt của tôi chứ."
Lần này đến phiên Hoa Tự Cẩm đầu đầy chấm than.
Sau khi ngạc nhiên qua đi, Hoa Tự Cẩm mới nổi giận, "Là ai trợ giúp tên bại hoại này?"
Vân Phàm: "Hử!"
Hoa Tự Cẩm: "A... a... a... Là chuyện gì đây? Không ngờ cô lại gửi tin đi! Tổng giám đốc, chúng ta nên bình tĩnh nói chuyện."
Vân Phàm: "..."
Quần chúng bát quái: "-_-||"
Việc giải quyết chuyện này cuối cùng lại đi đến thất bại, các cô gái bát quái từ cuộc nói chuyện ngắn ngủi lại vơ vét được thêm tin tức phong phú, khiến cho tin đồn càng trở nên li kì. Hoa Tự Cẩm cũng bất lực và lười quản.
Việc cấp bách hiện nay của Hoa Tự Cẩm là làm thế nào tránh bị Vân Phàm làm khó dễ. Lấy lòng anh ta ư, Hoa Tự Cẩm không cam lòng, giả vờ đáng thương ư, cô không giỏi giả vờ như vậy. Xem ra, cô chỉ có thể cẩn thận được bước nào hay bước ấy thôi. Đối với Hoa Tự Cẩm vốn cẩu thả là một chuyện vô cùng gian nan.
Âm mưu của Vân Phàm tới rất bất ngờ, mà không ngờ tới là anh ta làm hẳn quang minh chính đại. Anh ta thân thiết gọi cô là "anh Hoa" ở trên tầng cao nhất công ty. Vì vậy trên làm thế nào dưới theo thế ấy, ngày hôm sau, cái tên gọi này đã được lan truyền đi khắp công ty.
Mấy ngày nay, mọi người đều thấy trong ánh mắt Hoa Tự Cẩm nhìn Vân Phàm tràn đầy oán hận, từ đó mọi người đều suy luận rằng từ ánh mắt ấy có thấy ngửi thấy mùi JQ.

 

Thực ra Vân Phàm cũng không muốn kiếm chuyện với Hoa Tự Cẩm, tuy cô gái này điên điên khùng khùng, nhưng nhân phẩm và năng lực công tác không tồi, hơn nữa anh ta từ xưa đến nay vốn công tư phân minh, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hoa Tự Cẩm, anh ta lại muốn bắt nạt cô, thực sự là vô cùng kì quái.
Bình an vô sự qua vài ngày với tổng giám đốc, Hoa Tự Cẩm đột nhiên cũng thông suốt, tổng giám đốc đại nhân bận trăm công nghìn việc như vậy, làm gì có thời gian rảnh rỗi trừng phạt một con tôm nhỏ như cô chứ, Hoa Tự Cẩm à, mày nên quay lại với công việc của mình đi!
Hiểu rõ, nghĩ thông suốt, mấy ngày nay Hoa Tự Cẩm quét sạch hết âm hồn, trở lại làm một Hoa Tự Cẩm có sức lực làm mưa làm gió trước kia. Vì vậy mọi người phát hiện Hoa Tự Cẩm đã sống lại, đều bày tỏ chúc mừng. Mặc dù vậy quần chúng đều tin tưởng vững chắc, giữa Hoa Tự Cẩm và Vân Phàm có một thời gian qua lại không muốn cho ai biết, nhưng hiện tại Hoa Tự Cẩm đã quên được, đã thông suốt rồi, thật đáng mừng mà.
Tâm tình Hoa Tự Cẩm cũng tốt, cũng không còn để ý lời đồn hay không nữa, thậm chí còn hùa theo: "Không phải Vân Phàm đá tôi, mà tôi mới là người đá anh ta."
Mọi người khó hiểu, "Vì sao?"
Vân Phàm cũng lén lút dựng đứng lỗ tai, muốn nghe thử xem Hoa Tự Cẩm nói bậy thế nào. Anh ta an vị phía sau Hoa Tự Cẩm, quán cà phê này thiết kế tương đối thú vị, dùng một chuỗi ngọc châu pha lê tách biệt giữa các gian, bởi vậy đám phụ nữ bát quái kia không phát hiện ra anh ta.
Lúc này Hoa Tự Cẩm vắt chéo chân, nhàn nhã nhấc chén cà phê uống một ngụm nhỏ, nghe thấy sự thắc mắc của mọi người, cô thần bí cười, "Còn có thể vì sao nữa chứ, nhỏ quá nên không đạt tiêu chuẩn."
"Phụt..." Vân Phàm phun hết cà phê trong miệng ra.
Các cô gái đều thô tục cười rộ lên, Hoa Tự Cẩm vô cùng thỏa mãn, còn Vân Phàm lại vô cùng không hài lòng. Vì vậy khi Hoa Tự Cẩm thấy các cô gái đang từ cười to biến thành trợn mắt, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Vân Phàm đẩy chuỗi ngọc châu pha lê ra, u ám gọi một tiếng: "Anh Hoa."
Hoa Tự Cẩm quay mặt lại, thấy khuôn mặt như cười như không của Vân Phàm, ánh mắt của anh ta lạnh đến thấu xương, Hoa Tự Cẩm không khỏi rùng mình.
Giọng nói của Vân Phàm lộ ra sự lạnh lùng: "Tôi nhỏ nên không đạt tiêu chuẩn?"
Hoa Tự Cẩm bày ra bộ dạng nghiêm túc: "Đạt tiêu chuẩn chứ."
Vân Phàm: "Chỉ là đạt tiêu chuẩn thôi sao?"
Hoa Tự Cẩm: "Vô cùng đạt tiêu chuẩn, cực kì đạt tiêu chuẩn."
Vân Phàm: "Đạt tiêu chuẩn bao nhiêu?"

 

Hoa Tự Cẩm sắp phát khóc, "Tổng giám đốc..."
Vân Phàm không buông tha, "Vậy vì sao chúng ta lại chia tay?"
Hoa Tự Cẩm: "Bởi vì nhu cầu của anh quá lớn, nên tôi không thể đáp ứng được, mới chia tay."
"Tốt." Vân Phàm nhéo mặt Hoa Tự Cẩm, "Bảo bối à, lúc nào cũng hoan nghênh em trở về."
Hoa Tự Cẩm cuối cùng đã hiểu rõ, loại người bại hoại như Vân Phàm căn bản là khắc tinh của cô, mặc

kệ hai người bọn họ chiến đấu bằng phương thức gì, cuối cùng người thua nhất định là cô. Vì vậy Hoa Tự Cẩm dự định tiến hành chiến lược thu hẹp lại, cố gắng không xuất hiện trước mặt Vân Phàm, khi phải đối mặt với anh ta, cô cũng giữ gìn khoảng cách an toàn là ba mét. Cứ như vậy những ngày bình thường lại trôi qua một thời gian, bộ phận tiêu thụ nghênh đón một nhiệm vụ tương đối nặng nề.
Việc mua sắm của các xí nghiệp trong nước vô cùng kì lạ, bạn luôn kiêu ngạo cho rằng ưu thế của mình không lọt vào mắt đối phương, bạn khách khí ra vẻ đáng thương, đương nhiên là giả vờ chứ không nhất định phải dùng tới, quan trọng nhất là tất cả lợi ích liên quan đến đối phương đều phải chú ý, đồng thời bạn phải có nước cờ đầu đầy đủ phân lượng. Phó tổng chủ quản tiêu thụ của Thụy Dương tự mình mặc giáp xuất trận, cử ra một phân đội nhỏ tinh anh, tiến hành trận công thành này, Hoa Tự Cẩm sôi sục như đi đấu gà, mỗi ngày đều phải tăng ca. Nghĩ đến sẽ nhận được tiền thưởng vì năng lực của mình, cảm xúc của Hoa Tự Cẩm càng dâng trào. Liều mạng vì nhân dân tệ!
Nhờ sự khích lệ của nhân dân tệ, Hoa Tự Cẩm điên cuồng làm việc. Một buổi tối khi đã chín rưỡi, Vân Phàm cho rằng mình là người cuối cùng rời khỏi công ty, không nghĩ tới lại thấy Hoa Tự Cẩm ở bộ phận tiêu thụ. Cô đang ngồi trước máy tính, phấn khởi gõ bàn phím, thỉnh thoảng lại vẽ tranh gì đó trên cuốn tập, Vân Phàm cũng không tiến lên quấy rầy cô, mà đứng bên ngoài cửa kính thủy tinh lặng lẽ nhìn. Anh ta phải thừa nhận phụ nữ nghiêm túc làm việc cũng thực sự động lòng người. Lúc này ánh mắt Hoa Tự Cẩm tỏa sáng, toàn bộ khuôn mặt thần thái hồng hào, khiến cho người nhìn tâm tình cũng tốt lên. Vân Phàm từ khuôn mặt đó phát hiện được chút mùi vị phụ nữ, anh ta cảm thấy vô cùng kì lạ.
Hoa Tự Cẩm làm việc xong mới vội xoay thắt lưng, khẽ hôn lên khung ảnh trên bàn một cái, Vân Phàm có chút ấn tượng với khung ảnh kia, bên trong không phải là hình người, mà là một tờ một trăm tệ.
Vân Phàm lắc đầu cười, đúng lúc này Hoa Tự Cẩm quay đầu lại, thấy Vân Phàm, anh ta cũng sửng sốt, có chút xấu hổ. Cũng may Hoa Tự Cẩm cũng không có phản ứng gì lớn, cô khẽ xoa mắt, mới xác nhận bên ngoài thực sự có người, cô tắt máy tính đi ra ngoài, câu nói đầu tiên là: "Tôi cho rằng mình gặp quỷ."
Vân Phàm cũng không tức giận chỉ hỏi: "Đã ăn cơm tối chưa?"
Lúc này, Hoa Tự Cẩm mới nhớ ra chuyện cơm tối, cô vô cùng muốn ăn cơm, nhưng lại không muốn ăn cùng với Vân Phàm, vì vậy quyết đoán gật đầu, "Đã ăn rồi."
Vân Phàm nén cười, giúp cô xách túi, "Đi thôi, tôi mời cô."
Hai người ăn đồ Thái, khi ăn mỹ nữ bàn bên cạnh liên tục liếc nhìn Vân Phàm, cuối cùng nhìn về phía Hoa Tự Cẩm đang chật vật ăn, bất lịch sự hừ một tiếng. Hoa Tự Cẩm đương nhiên hiểu rõ mỹ nữ có ý gì, nếu đặt vào tình huống bình thường, cô cũng sẽ không đáp trả lại cô ta, nhưng hôm nay Hoa Tự Cẩm rất phấn khởi, muốn tìm chút chuyện để trút hết ra. Vì vậy Hoa Tự Cẩm khiêu khích nhìn mỹ nữ, đút cơm tẻ vào miệng Vân Phàm. Vân Phàm cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hoa Tự Cẩm không cần nhìn mà cũng có thể đưa cơm tẻ chuẩn xác đến miệng anh ta như thế, vậy cũng coi như là một loại ăn ý nhỉ? Vì vậy Vân Phàm cũng rất phối hợp, ngoan ngoãn ăn cơm tẻ, nghiêm túc bày ra bộ dáng thê nô.
Mỹ nữ hừ một tiếng, Hoa Tự Cẩm vô cùng đắc ý, Vân Phàm cảm thấy thật nhàm chán, nhưng vì để cho Hoa Tự Cẩm hài lòng một chút, sau khi ăn xong cơm tẻ, anh ta cố ý nói với Hoa Tự Cẩm: "Em đẹp hơn cô ta."
Giọng nói không lớn, nhưng vị mỹ nữ kia tuyệt đối nghe được.
Khi trở về nhà, Hoa Tự Cẩm cuối cùng không còn cảm thấy Vân Phàm đáng ghét nữa, ngẫm lại cô cũng cảm thấy một người đẹp trai, có tiền, lại biết dỗ dành phụ nữ, đường đường còn là người quản lý Thụy Dương, tại sao lại đi làm bằng tàu điện ngầm giống người làm thuê như cô?
"Để gặp được cô." Vân Phàm vừa lái xe, vừa đùa giỡn nói ra câu như vậy.
Hoa Tự Cẩm là một người không hiểu rõ phong tình, cô không cảm thấy lời nói xuôi tai này có gì mập mờ, chỉ là cảm thấy có chút trêu chọc.
Không nghe được từ "Lưu manh" từ miệng Hoa Tự Cẩm, Vân Phàm cảm thấy có chút thất bại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện