Hoa Tự Cẩm, Chịu Trách Nhiệm Đi

CHƯƠNG 5


trước sau

Hoa Tự Cẩm cho rằng Vân Phàm chỉ là chơi đùa với cô mà thôi, nhưng càng ngày càng đùa quá trớn. Vì vậy cô liền hỏi: "Có phải anh thực sự thích tôi không?"
Vân Phàm đương nhiên vô cùng xúc động trả lời: "Cuối cùng em đã nhìn ra rồi."
Hoa Tự Cẩm: "Chính tôi còn cảm thấy chuyện này rất kì lạ."
Vân Phàm: "Em muốn gả cho người khác, đúng lúc tôi cũng muốn lấy vợ, vừa vặn tổ hợp thành một đội, vô cùng hoàn mĩ."
Hoa Tự Cẩm: "Nhưng hai chúng ta căn bản không ở trong cùng một tinh hệ."
Vân Phàm như phát điên, đối với những vấn đề liên quan đến Hoa Tự Cẩm anh ta đều không thể tự kiềm chế được. Lúc này anh ta cũng thẳng thắn cao giọng nói: "Hoa Tự Cẩm! Em xem em đã sờ anh, em đã ngủ với anh rồi, bây giờ em định quỵt nợ sao? Trên đời này không có chuyện tiện nghi như thế đâu, em phải chịu trách nhiệm với anh!"
Lời này vừa nói ra khiến cho toàn bộ khu làm việc trở nên yên tĩnh, các nhân viên há hốc mồm trợn mắt nhìn Vân Phàm. Không hổ danh là Boss nha, ngay cả đời sống tình cảm cũng đặc sắc như thế.
Vân Phàm phát hiện những người xung quanh đang nhìn anh ta, không những không xấu hổ, ngược lại còn hùng hồn hỏi mọi người: "Mọi người nói xem cô ấy có nên chịu trách nhiệm với tôi hay không?"
Đông đảo quần chúng mãnh liệt gật đầu, "Anh Hoa à, cô chịu đi."
Hoa Tự Cẩm bị tình thế này dọa cho hoảng sợ, lôi kéo Vân Phàm băng băng về phòng làm việc của anh ta, phía sau không ngừng truyền đến tiếng ồn ào.

 

Hoa Tự Cẩm ném Vân Phàm vào phòng làm việc xong muốn rời đi, nhưng lại bị Vân Phàm kéo lại. Cô chưa kịp nói, Vân Phàm đã hôn cô. Dịu dàng, chiều chuộng, vội vàng, còn mang theo một chút uất ức, Hoa Tự Cẩm bị Vân Phàm khóa chặt, không thể động đậy được, miệng của anh ta dần dần tăng thêm lực khiến cho khóe miệng Hoa Tự Cẩm tê dại, cả cơ thể Vân Phàm gần như dán sát vào người cô, cô cảm thấy hô hấp ngày càng trở nên khó khắn.
Qua một thời gian khá lâu, cuối cùng Vân Phàm mới thả cô ra, anh ta khẽ tựa vào tai cô, hơi thở hỗn loạn, "Lẽ nào em tình nguyện đi xem mặt, chứ không muốn cân nhắc đến anh?"
Hoa Tự Cẩm há miệng thở gấp, im lặng.
Vân Phàm tiếp tục nói: "Hoa Tự Cẩm, anh yêu em, em cũng yêu anh, có được hay không?"
"Tôi lớn hơn anh ba tuổi đấy."
"Vậy em sẽ sống lâu hơn anh ba năm."
"Sức quyến rũ không bằng nhau, anh quá bắt mắt."
"Cho nên em nhất định phải trói anh thật chặt, để cho anh không có sức đi trêu hoa ghẹo nguyệt."
"..."
Hoa Tự Cẩm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nói ra: "Anh để cho tôi cân nhắc chút đã."

 

Sự cân nhắc của Hoa Tự Cẩm kéo dài đến một tuần, hơn nữa xem

ra còn có thể tiếp tục kéo dài hơn nữa, Vân Phàm vô cùng nóng nảy, anh ta biết rằng trong lòng Hoa Tự Cẩm có mình, anh ta có thể cảm nhận được. Tuy nhiên Hoa Tự Cẩm vốn có chỉ số EQ thấp, thực sự rất khó để suy nghĩ cẩn thận vấn đề này. Rơi vào đường cùng, Vân Phàm không có cách nào khác phải dùng đến chiêu thức này.
Hôm nay, Hoa Tự Cẩm thấy một mĩ nữ vui vẻ đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, tận đến bữa trưa, cô ta mới đi ra, theo sau là Vân Phàm.
Trưa hôm nay, Vân Phàm không ăn cơm cùng với Hoa Tự Cẩm. Trong lòng Hoa Tự Cẩm bất an, cô lén lút hỏi thư kí: "Đó là ai vậy?"
Cô nàng thư kí thần bí trả lời: "Nghe nói là bạn gái cũ của tổng giám đốc."
"Bạn gái cũ?"
Trong lòng Hoa Tự Cẩm có một con chuột nhỏ không ngừng quấy nhiễu, cảm giác thật khó mà chịu được. Khi Vân Phàm ăn xong bữa trưa quay trở về, anh ta đã thấy Hoa Tự Cẩm đi loanh quanh trước cửa phòng làm việc của mình, anh ta đi qua kéo cô, nhưng bị cô hất ra. Hoa Tự Cẩm phùng má trừng Vân Phàm, anh ta cũng tiến lên đẩy Hoa Tự Cẩm vào văn phòng, đỡ vai Hoa Tự Cẩm, cười đến vô cùng xán lạn, "Ghen sao?"
Hoa Tự Cẩm im lặng, kiễng chân lên khẽ hôn Vân Phàm, nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng khiến Vân Phàm vô cùng kích động, anh ta ôm lấy Hoa Tự Cẩm triền miên hôn.
Sau khi hôn xong, Vân Phàm cắn vành tai Hoa Tự Cẩm, cười nói: "Cô ấy thực sự không phải là bạn gái cũ của anh."
Hoa Tự Cẩm đột nhiên cảm thấy khả nghi, "Làm sao anh biết được thư kí nói gì với em?"
Vân Phàm: "..."
Hoa Tự Cẩm nắm bàn tay thành quả đấm.
Bên ngoài cửa phòng làm việc của tổng giám đốc vốn được đóng kín, lộ ra một khe hở, nhiều người ghé vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong, từng đợt binh binh bang bang qua đi là tiếng cầu xin tha thứ của Vân Phàm: "Anh sai rồi, không dám làm thế nữa đâu! Anh Hoa! Bảo bối! Bà xã! Ôi đừng đánh vào mặt."
--HOÀN--


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện