Khi thư kí Đinh mang cà phê vào cho Vân Phàm, phát hiện ánh mắt của anh ta đang chăm chú. Thật là kì quái khi đang làm việc hiếm khi tổng giám đốc thất thần như vậy. Cô ta cẩn thận đặt cốc cà phê trước mặt Vân Phàm, nghe thấy Vân Phàm lẩm bẩm: "Cô ấy không chỉ nhìn mà còn sờ soạng nữa."
Thư kí Đinh: "A?"
Vân Phàm lấy lại tinh thần, "Không có gì... Cô... cô có thân với Hoa Tự Cẩm không?"
Thư kí Đinh có chút mờ mịt, không biết tại sao Vân Phàm lại hỏi vấn đề kì quái này, nhưng vẫn phải thành thật trả lời: "Có quen, anh Hoa vẫn luôn chiếu cố đến tôi."
"Thư kí Đinh?"
"Dạ?"
Vân Phàm cười vô cùng vô hại, "Có muốn tăng lương không?"
Dưới ma lực của tiền tài, năng lực làm việc của thư kí Đinh vô cùng tốt, cô ta cầm một tập tư liệu dày đưa tới trước mặt Vân Phàm, trên bìa tư liệu là mấy chữ lớn khiến cho người ta giật mình: "BÁO CÁO ĐIỀU TRA HÀNH VI VÀ KHÍ CHẤT CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC PHU NHÂN TƯƠNG LAI."
Vân Phàm vừa thấy trang bìa đã vô cùng vui vẻ, nói với thư kí Đinh: "Hoa Tự Cẩm lớn hơn tôi ba tuổi ư? Không giống tí nào."
Thư kí Đinh: "Hoa Tự Cẩm vừa xinh đẹp, lại chăm sóc cơ thể rất tốt." Trong lòng thì nghĩ: "Thực ra ở phương diện chăm sóc cơ thể cô ấy quả thực là cặn bã, làm uổng phí tài nguyên hảo hạng, khiến người ta vừa hâm mộ lại đố kị."
Vân Phàm cười cười, hỏi tiếp: "Cô cảm thấy cung Sư Tử và Bọ Cạp ở cạnh nhau thì thế nào?"
Thư kí Đinh thành thật do dự đáp: "Hình như không phải rất..."
"Ừ?" Vân Phàm ngẩng đầu nhìn cô ta.
Thư kí Đinh nghiêm túc nhìn anh ta, "Vô cùng phù hợp."
"Tốt." Vân Phàm thỏa mãn gật đầu, "Đi thôi, đến bộ phận quản lý một lúc."
Trong lòng thư lí Đinh vui mừng, gần như là bay ra khỏi phòng làm việc.
Ngày hôm sau, Vân Phàm "ngã bệnh", hơn nữa bệnh tình cũng không rõ ràng. Trên dưới công ty Thụy Dương đều vô cùng hoảng sợ, nhân cơ hội này tổng giám đốc muốn công ty phái người đến thăm hỏi đồng thời chăm sóc anh ta, đương nhiên là các yêu cầu chủ yếu đều được liệt kê ra, thư kí Đinh đưa danh sách cho mọi người xem. Các quản lý cấp cao trong công ty nhìn một loạt yêu cầu dài dằng dặc, da đầu tê dại, cảm thán tổng giám đốc thực ra ngài đang tuyển vợ sao?
Qua sàng lọc, người phù hợp với yêu cầu trong công ty Thụy Dương chỉ có mình Hoa Tự Cẩm, các quản lý cấp cao đều hiểu rõ, nhất định là tổng giám đốc đang tuyển vợ rồi.
Hoa Tự Cẩm cứ thế hồ đồ đến nhà Vân Phàm, trong lòng ôm một bó cẩm chướng. Khi mở cửa cho cô, Vân Phàm vô cùng nhiệt tình, còn ôm chặt lấy cô, Hoa Tự Cẩm có chút ngẩn người, trông bộ dáng anh ta khỏe như vâm thế này, có chỗ nào là ngã bệnh chứ?
Mặc dù ý đồ của Vân Phàm là mời Hoa Tự Cẩm đến tham quan không gian cá nhân của anh ta vô cùng rõ ràng, nhưng Hoa Tự Cẩm vẫn bị vây trong sự phó thác "Đại biểu cho toàn bộ công ty đến thăm hỏi anh ta". Cô nhìn Vân Phàm mặc quần áo mỏng manh, vô cùng chuyên nghiệp hỏi thăm: "Anh... có muốn mặc thêm quần áo không?"
Vân Phàm ôm bó cẩm chướng, kì quái liếc mắt nhìn Hoa Tự Cẩm, thầm mắng trong lòng: "Còn nói đùa nữa, ngay cả bộ quần áo này tôi cũng cảm thấy dư thừa."
Hoa Tự Cẩm bị Vân Phàm nhìn chằm chằm, chột dạ sờ mũi, không biết nên hỏi gì nữa.
Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, Vân Phàm có chút khó chịu, anh ta đột nhiên phát hiện những thủ đoạn mình hay sử dụng trước đây để đối phó với phụ nữ đều không áp dụng được với cô, dù cho lời nói của Hoa Tự Cẩm có chút mờ ám, anh ta cũng sợ đối phương cho rằng mình hèn hạ. Vân Phàm nóng nảy bắt đầu gãi tóc, "Hoa Tự Cẩm."
"A?" Hoa Tự Cẩm nghiêng đầu nhìn anh ta.
"Tôi..." Vân Phàm lên tiếng: "Tôi muốn xem phim." Nói xong anh ta cũng muốn đánh mình, có cần phải thẳng thắn như vậy không, không biết khéo léo hơn sao.
Hoa Tự Cẩm hoài nghi quan sát Vân Phàm đang nhìn xuống mặt đất, "Anh thực sự bị bệnh sao?"
"Tôi... buồn chán, nên không muốn đi làm."
Hoa Tự Cẩm phát điên, thế này cũng tính là bị bệnh sao? Không hổ là nhị thế tổ nha, ngài thật sự không coi trọng gia nghiệp.
Hoa Tự Cẩm cảm thấy mình giống như một kẻ đần độn, "Ngài buồn chán hay vui vẻ cũng là chuyện của ngài, thế nhưng bản danh sách yêu cầu của ngài không khác gì so với tuyển tú là sao?"
Vẻ mặt Vân Phàm vô tội, "Thư kí Đinh cứ thích chuyện bé xé ra to." Tiểu Đinh à, tôi sẽ tăng lương cho cô mà.
Hoa Tự Cẩm còn muốn nói tiếp, nhưng Vân Phàm không nhịn được xua tay, "Tôi muốn xem phim!"
Vì vậy năm phút sau, hai người ngồi trong phòng chiếu phim gia đình. Vân Phàm đã chọn kĩ một bộ phim điện ảnh kinh dị, bảo đảm khiến cho Hoa Tự Cẩm xem mà hồn bay phách tán, vì thế cô sẽ giống như một con nai hoảng sợ quấn quýt trong lòng anh ta, sau đó, vì vậy, ha ha ha...
Quả nhiên Hoa Tự Cẩm vô cùng hoảng sợ, mới xem được một lát đã bắt đầu gào khóc, Vân Phàm lại càng hoảng sợ, định nói: "Bà chị à cô còn kinh dị hơn so với bộ phim đấy!" Kết quả vừa quay đầu lại đã thấy Hoa Tự Cẩm lệ rơi đầy mặt.
Vân Phàm nhanh chóng tắt màn hình, trở lại bên cạnh Hoa Tự Cẩm khẽ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: "Đừng sợ đừng sợ mà, không có việc gì đâu."
Nhưng Hoa Tự Cẩm lại nổi giận trừng anh ta, "Anh biết tôi sợ cái này."
Vân Phàm: "..."
Hoa Tự Cẩm: "Anh cố ý!"
"Không phải... tôi..." Tôi thực sự cố ý nhưng không nghĩ tới hậu quả lại như vậy.
"Không! Dừng lại!" Hoa Tự Cẩm cắn răng nói, sau đó cầm túi lên muốn rời đi.
Vân Phàm mau chóng kéo cô, "Anh Hoa, xin lỗi, cái này... Tôi thực sự không cố ý mà."
"Buông ra!"
Vân Phàm không buông, còn muốn giải thích, Hoa Tự Cẩm trực tiếp đá một cước, Vân Phàm nhân dịp đó xoay nửa người, ôm cô vào trong lòng, đè ép sự giãy dụa của cô.
Vân Phàm: "Anh Hoa, tôi nấu cơm cho cô!"
Hoa Tự Cẩm: "..."
Tuy phẫn nộ, nhưng Hoa Tự Cẩm thực sự muốn xem Vân Phàm nấu cơm có bộ dáng gì, thực sự có thể nấu được sao?
Lúc này, Vân Phàm vui sướng bận rộn trong nhà bếp, không ngừng nhìn ra phòng khách tìm kiếm bóng dáng của Hoa Tự Cẩm. Hoa Tự Cẩm nghiêng người trên sô pha xem TV, trên bàn uống nước trước mặt đặt một chiếc máy tính khô khan.
"Hoa Tự Cẩm." Vân Phàm đứng ở cửa nhà bếp, giơ chiếc chảo lên bắt chuyện với cô: "Lại đây chụp cho tôi bức ảnh, rồi đăng hộ tôi lên Weibo với."
Hoa Tự Cẩm vẫn còn chưa tiêu tan cơn giận, "Không rảnh."
"À, vậy không làm thịt kho tàu nữa."
Anh ta còn chưa nói hết câu, Hoa Tự Cẩm đã bỏ lại chiếc máy tính chạy như điên.
Trưa hôm nay, công ty Thụy Dương truyền đến tiếng gào thét liên hồi: "Gào gào gào, tổng giám đốc làm cơm! Lại còn làm cơm cho anh Hoa nữa chứ! Đã bị bệnh mà còn làm cơm cho anh Hoa! Anh Hoa thật là đồ khoe khoang không biết ngượng mà! Khinh bỉ! Lại còn đặc biệt khoe khoang như vậy."
Hoa Tự Cẩm vốn không ôm ấp gì về tài nghệ nấu nướng của Vân Phàm, trong lòng cô thậm chí còn có chút hả hê muốn cười nhạo anh ta một phen, nhưng khi thấy thức ăn bưng lên bàn, cô thực sự bị chấn động, cắn đũa nhìn Vân Phàm, "Nói mau, thực ra anh đã sớm ra ngoài mua rồi, đúng không?"
Vì vậy Hoa Tự Cẩm ăn mặc như một phụ nữ Ả Rập đi dự tiệc, nhưng khi thấy những cô gái khác ở bộ phân tiêu thụ đều mặc váy ngắn thì Hoa Tự Cẩm cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Vân Phàm thoạt nhìn vô cùng hài lòng, cũng uống không ít rượu, còn Hoa Tự Cẩm vì tương đối buồn bực, bị Vân Phàm chuốc cho mấy chén đã say. Lần này là say thật sự.
Khi tiệc rượu tan, Vân Phàm đưa Hoa Tự Cẩm về nhà, Vân Phàm đã từng trải qua chuyện loạn tính khi say rượu, bởi vậy nên cũng quen thuộc với chuyện này. Tuy nhiên khi anh ta đặt Hoa Tự Cẩm lên giường thì đột nhiên lại do dự. Đối với bản tính của một người đàn ông, một mỹ nữ như vậy đặt ở trước mặt, lại còn là người anh ta ngày nhớ đêm mong, bởi vậy không có lí do anh ta không làm gì cả, nhưng Vân Phàm lại không muốn chỉ đơn giản như vậy mà lên giường với Hoa Tự Cẩm, anh ta muốn Hoa Tự Cẩm cũng được hưởng thụ quá trình này, chứ không phải dưới tình huống không biết gì cả bị người ta xâm phạm. Hoa Tự Cẩm không giống với những người phụ nữ anh ta đã từng gặp gỡ, anh ta không muốn mối quan hệ giữa hai người chỉ là yêu đương trên giường, anh ta muốn kết hôn với cô, muốn mãi mãi được ở bên cạnh cô. Vân Phàm mở chiếc chăn tơ tằm, thích thú lướt qua cơ thể lả lướt của Hoa Tự Cẩm, anh ta cúi người khẽ hôn lên trán cô.
Khi Hoa Tự Cẩm tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong lòng Vân Phàm, còn Vân Phàm đang cúi đầu nhìn cô, trong mắt mơ hồ có ý cười.
Hoa Tự Cẩm ngồi dậy, sao lại xảy ra chuyện như vậy?
"Chúng ta..."
Vân Phàm chống đầu nhìn cô, "Em ngủ với anh."
Hoa Tự Cẩm: "Đêm qua?"
Vân Phàm gật đầu.
Hoa Tự Cẩm xốc chăn lên nhìn một chút, rồi xuống giường nhảy vài cái, "Không thể nào."
Vân Phàm vô cùng kinh ngạc, "Sao lại không thể chứ?"
Hoa Tự Cẩm: "Trên giường không có máu. Cho dù anh đổi drap, ít nhất tôi cũng có cảm giác hơi đau. Trừ phi..."
Vân Phàm cười nhìn cô, "Trừ phi cái gì?"
Hoa Tự Cẩm nhíu mi: "Trừ phi anh quá nhỏ nên không đủ tiêu chuẩn."
Vân Phàm: "..." Chờ xem, em sẽ nhanh chóng biết anh có đủ tiêu chuẩn hay không.
Vì vậy Hoa Tự Cẩm ném gối về phía Vân Phàm, "Đồ lừa đảo!"
Vân Phàm ôm lấy gối, cười nói: "Vốn là ý nghĩa trên mặt chữ, anh Hoa nghĩ gì vậy?"
Hoa Tự Cẩm chạy vào nhà tắm rửa mặt, Vân Phàm lấy ra một bộ đồ dùng đưa cho cô, anh ta dựa vào khung cửa nhà tắm nói: "Nhưng anh Hoa à, tôi nghĩ hẳn là tôi nên chịu trách nhiệm với cô."
Hoa Tự Cẩm căn bản không coi trọng những lời này, nhưng mấy ngày tiếp theo, Vân Phàm thực sự bắt đầu chịu trách nhiệm với cô. Đưa đón từ trên xuống dưới, ăn cơm trưa, tặng hoa,... Vân Phàm nghiễm nhiên tự cho mình là bạn trai của Hoa Tự Cẩm. Anh ta thậm chí can thiệp cả vào quần áo của cô, chỉ cần cô ăn mặc hơi gợi cảm, anh ta lập tức cho cô nghỉ!
Hoa Tự Cẩm cảm thấy vô cùng bực mình, cô nghiêm túc nói với Vân Phàm: "Không cần anh chịu trách nhiệm!"
Vân Phàm cảm thấy tổn thương: "Thật sao?"
Trong lòng Hoa Tự Cẩm run lên, "Thật đấy."
Vân Phàm: "Được rồi, đổi lại em phải chịu trách nhiệm với anh."
Hoa Tự Cẩm: "..."