Tôi bắt đầu đi học lại bình thường.
Có nghĩa là thay vì chỉ đến lớp và nằm ngủ, tôi chú ý vào bài giảng, ghi chép đầy đủ và làm bài tập về nhà như trước đây.
Tôi lấy chiếc lọ đựng rất nhiều con hạc giấy nhỏ trong ngăn bàn ra và nhìn không chớp mắt.
Nó đã ở trong ngăn bàn của tôi được mấy ngày rồi, tôi tưởng lớp buổi chiều để quên và cứ mặc kệ chuyện đó.
Nhưng nhiều ngày trôi qua, chiếc lọ vẫn chưa biến mất, dù cho đội trực nhật vẫn luôn dọn dẹp những cái hộc bàn.
Cứ như nó vô hình với tất cả mọi người và chỉ hiện diện trước mặt tôi vậy.
Xoay những cánh hạc giữa hai lòng bàn tay, tôi nhìn thấy một mẩu giấy nhỏ được cuộn lại và buộc cẩn thận trên cổ chiếc lọ, bằng một sợi dây kim tuyến mảnh màu vàng.
"Gửi Thiên,
Nghe nói khi có đủ 1000 con hạc giấy
thì điều ước sẽ thành sự thật.
Sớm vui vẻ lại nhé!"
Một tuần sau đêm sinh nhật, tôi cùng ba sang nhà bà nội để dọn dẹp lại cái sân.
Đường xá ở khu đó chuẩn bị mở rộng nên mỗi nhà đều phải thụt vào một ít.
Phần đất quy hoạch vượt qua gốc cây khế, và chúng tôi phải chặt nó đi.
Từng nhánh cây rơi xuống, rồi cả thân cây nằm rạp giữa khoảng sân, để lộ ra từng vòng tròn nhỏ trên cái gốc trơ trọi ấy.
Tôi ngồi trên một tảng đá, ăn những quả khế cuối cùng của cái cây và nhìn mọi thứ trước mắt.
Lại một phần ký ức trong tôi lại bị xóa đi.
Nắng hoàng hôn chạm vào gương mặt, tôi hơi nheo mắt lại nhìn vầng mặt trời, đỏ ngầu như con ngươi của vũ trụ, và vũ trụ cũng đang nhìn tôi, một hạt bụi bé nhỏ của thế giới này.
Đối với tôi, bình minh và hoàng hôn là những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này, nhưng cả hai đều đã không còn như trước nữa rồi.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, ném một hạt bụi khác vào trong đôi mắt đang chăm chú của tôi, sau đó lại vội vàng chạy theo những đám mây ở phía cuối chân trời.
Tôi dụi nhẹ trên mi mắt, lấy trong túi áo ra một tấm ảnh cũ.
Tôi nhìn kỹ những chi tiết đã bị bong tróc đi ít nhiều trên lớp giấy ảnh, chồng lên đó những đường nét đã rất nhạt màu trong ký ức của mình.
Trong đầu tôi hiện lên một nụ cười hồn nhiên, và tôi cười lại với đứa nhóc ấy.
Một mùa hè nữa sắp đến, và cái cảm giác không trọn vẹn đã bắt đầu xuất hiện trở lại, trong từng hơi thở của tôi.
Tôi chợt thấy con Thy đi ngang qua trước mắt, và nó cũng thấy tôi.
- Thiên - Nó dừng lại bên hàng rào và gọi.
- Có chuyện gì vậy? - Tôi đứng dậy và hỏi.
- Nhà Thiên ở đây à?
- Không phải - Tôi nói - Là nhà bà nội mình.
- Mình vào một chút được không?
Tôi mở cổng cho con Thy và ngồi xuống bên cạnh cái gốc cây.
- Bà nội Thiên có nhà không? - Nó chỉ vào trong nhà.
- Không, - Tôi khều một trái khế trong đám cành lá ngổn ngang trên mặt đất và nói - Bà mình mất lâu rồi.
- Xin lỗi.
- Nó cũng hái một trái khế rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, đếm từng vòng tuổi của cái gốc cây tội nghiệp.
- Có gì đâu mà phải xin lỗi, - Tôi cắn hết nửa trái khế, nhai ngấu nghiến và nhìn nó - Ăn đi, ngon lắm đó.
- Ừ, - Nó gật đầu, cắn một miếng nhỏ trên trái khế - Ngon thật.
- Đây là một trong những thứ mình thích nhất - Tôi nhìn nửa trái khế còn lại trong tay và nói - Tiếc là sau này không còn ăn được nữa.
Lúc nhỏ, ngày nào mình cũng trèo lên cây khế ngồi, nhiều lúc ngủ quên trên cây luôn.
- Tôi cười nhạt - Giờ thì nó chỉ còn là một cái gốc trơ trọi, mà ngày mai cũng sẽ bị mình đào lên.
- Thiên có thể trồng lại một cái cây khác mà.
- Mình không biết nữa, cái đó phải hỏi ba mình, nếu muốn trồng thì phải có người chăm sóc mới được, mấy cây con dễ chết lắm.
- Ừ, - Nó lại cắn một miếng khế nữa - Mình cũng không biết nhiều về mấy cái cây.
- Mình cũng không biết nhiều, chỉ thỉnh thoảng nghe ba nói về cách chăm sóc chúng, trong những lúc ông say, còn lúc tỉnh thì ông lại chẳng nói được gì.
- tôi đưa cho nó chai nước và nói - Thy uống nước không?
- Cảm ơn.
Nó cầm lấy chai nước rồi ngửa đầu uống một ngụm, sau đó hướng ánh mắt vào tay tôi:
- Cho mình xem được không?
Tôi đưa cho nó bức ảnh trên tay mình và nhận lại chai nước.
- Cái này của Thiên à? - Con Thy hỏi.
- Không - Tôi nốc một ngụm nước - Của một đứa bạn lúc nhỏ tặng mình.
Lâu rồi mình cũng không gặp lại nó nữa.
- Thiên có vẻ quý bức ảnh này nhỉ - Nó đưa lại cho tôi và nói - Lâu như vậy rồi mà vẫn còn giữ lại.
- Thực ra thì mình vứt nó trong xó hơn chục năm rồi, - Tôi nhét bức ảnh vào túi áo - Sáng nay dọn dẹp đống quần áo hồi nhỏ còn sót lại trong tủ của bà nội mới thấy.
- Ra vậy.
- Con Thy mỉm cười rồi vén mái tóc phủ trên trán qua một bên - Thiên không nhớ mình sao? Chúng mình đã gặp nhau từ trước khi học chung lớp với nhau rồi.
Trong khoảnh khắc, tôi thấy có chút quen thuộc nơi gương mặt ấy, nhưng lại không nhớ rõ là gì.
- Bốn năm trước Thiên bị một tai nạn rất nặng đúng không?
- Sao Thy biết?
- Mình là đứa con gái đó mà.
- À, hèn chi, nhìn Thy cứ quen quen mà lại không nhớ đã gặp ở đâu.
- Hôm đó trời cũng tối mà.
- Đúng là tối thật, mà Thy làm gì ở đó thế?
- Mình không nhớ nữa - Nó ngẩng lên, hít sâu một hơi rồi lại cúi xuống nhìn cái gốc cây - Hôm đó mình với ba mình cãi nhau, rồi ông đánh mình một cái đau điếng.
Đó