Sau kỳ nghỉ hè đáng nhớ ấy, tôi lại phải quay về với trường học.
Trường cấp Hai của tôi cũng gần nhà, chỉ xa hơn trường cấp Một có vài chục bước chân.
Năm cuối cùng ở Tiểu Học, tôi bị nhiễm sở thích đọc truyện của chị Nhã.
Chị vẫn thường bớt một chút tiền ăn sáng để thuê truyện tranh về đọc, còn tôi thì chỉ việc đọc ké.
Lên cấp Hai, ngoài những cuốn truyện của chị Nhã, tôi còn đến thư viện trường để mượn thêm.
Thư viện trường tôi rất nhỏ và chật chội.
Những kệ sách tróc sơn và rỉ sét đặt san sát nhau, chừa lại những lối đi chật hẹp chỉ đủ cho một đứa gầy như tôi lách qua.
Trên những cái kệ ấy được chất đầy những cuốn sách đã ố vàng, vài cuốn thì bị rách gáy, và không có thứ gì còn mới hay nguyên vẹn.
Chúng cũng không được sắp xếp theo một thứ tự nào cả, điều đó khiến tôi thường mất rất nhiều thời gian để đi tìm thứ mình muốn.
Đôi khi, tôi cũng đọc vài cuốn về khoa học hay lịch sử, nhưng chúng chẳng đọng lại được mấy trong ký ức.
Truyện tranh là tất cả những gì tôi thích khi đó.
Tôi tìm thấy có nhiều bộ truyện mà tôi hay đọc trên những giá sách ấy, nhưng mỗi bộ chỉ có một ít tập riêng lẻ, và còn hay bị rách vài trang nữa.
"Sao trên đời lại có đứa thiếu ý thức đến vậy!" - Tôi chửi thầm những đứa đã xé đi trang truyện của mình, rồi cố suy nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra trong cái đoạn bị mất đó.
Một buổi chiều đầu năm học lớp Bảy, tôi lại đến thư viện.
Tôi len lỏi qua khe hẹp giữa những cái kệ, lia mắt trên gáy của từng cuốn sách để tìm kiếm một cái tên và con số.
Sau hơn hai mươi phút phải hít thở trong cái không khí đầy mùi bột giấy và mối mọt xen giữa mùi rỉ sét ấy, tôi cũng tìm được thứ mình cần.
Cầm cuốn sách đã bị mất một góc ở trang bìa đi đến chỗ con bé trực thư viện, tôi đưa thẻ của mình cho nó rồi ra về.
Bước ra khỏi trường với tập truyện mới mượn trên tay, tôi lật giở từng trang và dán mắt vào đó, rảo bước trên con đường nhỏ vừa được trải nhựa, dưới nắng chiều bốc lên mùi dầu hắc cay mũi.
Tôi chìm đắm trong những trang truyện, với những bức tranh đen trắng mà đầy màu sắc.
Nhưng khi về đến con hẻm dẫn vào nhà mình, tôi chợt nhận ra có một chiếc xe đạp đang chầm chậm theo sau.
Đó là con Vy tổ trưởng, cũng là đứa ngồi chung bàn với tôi trên lớp.
Tôi ngồi đầu bàn thứ hai của cái dãy gần cửa ra vào, còn nó ngồi ở giữa cái bàn có ba người đó.
Tuy nhiên, bọn tôi không nói chuyện với nhau nhiều.
Tôi không phải là đứa hay nói chuyện trên lớp, không phải là đứa nhiều chuyện và cũng chẳng có chuyện gì để nói với nó.
Mặc dù nó hay mượn bút rồi không trả, nhưng toàn những thứ tôi nhặt được trong hộc bàn nên cũng chẳng muốn đòi lại.
Tôi đã thấy nó khi ra khỏi cổng trường nhưng không nghĩ rằng nó sẽ đi theo mình đến tận đây.
Ngay khi vừa bước vào trong con hẻm, tôi đứng lại, dựa lưng vào vách tường và chờ đứa con gái ấy xuất hiện.
- Mày đi theo tao làm gì? - Tôi hỏi khi thấy con Vy dừng lại cạnh con hẻm và ngó nghiêng ngó dọc vào trong.
- Ai đi theo mày.
- Nó nhìn tôi nói.
- Rõ ràng mày đi theo tao từ trường về tận đây.
- Đường này có phải của nhà mày đâu, tao muốn đi đâu kệ tao chứ.
- Nhưng tao không thích người khác đi theo mình.
- Tao đi thuê truyện chứ đi theo mày làm gì, xí.
- Nói xong, nó đạp xe đi.
Gần nhà tôi có một bà cô tên Hoa cho thuê truyện tranh thật, và chị Nhã cũng hay thuê truyện ở đó.
Tuy nhiên, với linh cảm của một đứa đã học lớp Bảy và từng đọc qua nhiều truyện trinh thám, tôi không tin nó chỉ đi thuê truyện.
Tôi vừa đọc tiếp cuốn truyện của mình vừa liếc nhìn chiếc xe đạp ấy, cho tới khi nó khuất sau góc cua cuối đường.
Đó là hướng đi về cửa hàng truyện tranh của bà Hoa.
Một lát sau, chiếc xe đạp lạch cạch quay trở lại, lòng vòng gần chỗ lúc nãy tôi đứng rồi rẽ vào trong.
- Đường cụt rồi! - Tôi nói to.
Tôi biết ngay là nó sẽ quay lại và đi vào con hẻm nhà mình, vậy nên đã ngồi chờ sẵn trên cây trứng cá đầu ngõ.
Tôi đung đưa hai chân trên những chiếc lá cây, miệng không ngừng cắn từng trái trứng cá chín đỏ rồi phun vỏ xuống đất.
- Đường cụt thì sao? - Con Vy nghiêng đầu qua nhìn tôi, chu mỏ nói.
- Thì hết đường chứ sao! - Tôi ném một trái trứng cá vào giỏ xe nó.
- Hết đường thì sao? - Nó lại nói, chẳng thèm để ý đến hành động vừa rồi của tôi.
- Thì hết đường là không có đường ra chứ sao! - Tôi vò đầu, cảm thấy mình có chút không biết phải vận dụng ngôn ngữ của mình như thế nào để nói chuyện với cái con bé ấy nữa - Không có đường ra thì còn đi vào làm gì? Trong đó có chó, nó cắn không ai can đâu!
Mặc dù nói vậy, nhưng tôi biết mình chẳng có quyền gì ngăn cản việc con Vy muốn đi theo hướng nào.
Tuy nhiên, sau khi nghe tôi nói, nó quay đầu xe lại rồi đi về hướng lúc nãy nó đến.
Tôi ngồi trên cây trứng cá và nhìn bóng nó khuất dần phía cuối con đường.
Tưởng như câu chuyện của tôi và con Vy đã kết thúc, nhưng chiều hôm sau, khi đang chăm sóc cái hồ cá được làm từ lon sữa bột của mình, tôi nghe thấy con chó nhà chú Tư sủa inh ỏi ở phía ngoài và một giọng nói lanh lảnh.
- Cô cho con hỏi nhà bạn Thiên ở đâu ạ? - Giọng con Vy vọng lại, xen lẫn trong tiếng chó.
Không biết tại sao nó lại quyết tâm tìm bằng được nhà tôi như vậy nữa.
Tôi đứng chống tay vào thành giếng, nhìn cái bản mặt lù lù xuất hiện ở phía đối diện.
- Nhà mày đây hả? - Nó nhìn quanh rồi chỉ vào nhà tôi hỏi.
- Ờ, thì sao? - Tôi đáp lời.
- Sao nhỏ vậy?
- Thì sao? - Tôi nói - Tao ở hay mày ở?
- Làm gì mà hung dữ, - Nó lầm bầm - Bạn tới chơi nhà không mời vào uống trà thì thôi còn gắt gỏng.
- Nhà đi hết rồi, tao còn bị nhốt ở ngoài đây, không thấy à? - Tôi nói, không nhìn nó nữa mà lại loay hoay với mấy con cá của mình.
Anh Hai, anh Ba tôi đã lập gia đình và chuyển ra ngoài ở, anh Tư thì đang đi học ở Sài Gòn, ba tôi đi rẫy, còn mẹ tôi giờ này đang ở chợ, vì vậy nên chỉ có tôi và chị Nhã ở nhà.
Khi tôi tưởng như nó sẽ ra về thì giọng nói của chị Nhã bỗng nhiên từ trong nhà vang lên:
- Bạn gái tới sao không