Bà Mười nhìn Lam Uyên nhơi nhơi cơm rồi nói :
- Ăn uống như con chắc đến đổ bịnh thôi. Cả tháng nay cứ mỗi bữa, ăn đúng một chén. Ốm lắm rồi! Con không cần giữ eo đâu Uyên, bệnh thì khổ.
- Mệt quá con ăn không nổi, mà nói thật con cũng muốn bệnh, nằm một chỗ cho xong đời.
Giẫy nẩy lên, bà mắng :
- Điên vừa vừa! Toàn nói điều xúi quẩy. Nhà nầy xảy ra ngần ấy chuyện chưa đủ khổ hay sao ?
Thấy Lam Uyên ngồi chống cằm không để ý tới lời mình vừa nói, bà Mười cau mầy thở dài. Bà biết con nhỏ đang buồn, đang chán mọi thứ.
Hơn tháng nay Lam Uyên làm trong một xưởng in lụa, cô làm việc một ngày trên tám tiếng. Trưa ở lại nơi làm, gần tối cô mới về tới nhà, ăn lếu láo vài ba miếng là vào giường nằm soải tay, soải chân như ốm nặng. Ngôi nhà lúc nào cũng lặng lẽ không tiếng người. Hưng đã trở về nhưng hai anh em cô không… lời qua tiếng lại chọc nhau để cười giòn như xưa. Cũng như Lam Uyên, đi làm về, ăn cơm xong là anh rút vào phòng mình. Ông Trí như người câm, suốt ngày không nói một tiếng, mà chỉ miệt mài đọc sách rồi tập khí công. Ông chờ đợi cơ quan điều tra làm sáng tỏ nỗi oan không thể bày tỏ của mình.
Bà Mười lại thở dài. Dạo nầy đêm nào bà cũng cầu nguyện hương hồn mẹ của Lam Uyên về phù hộ chồng con tai qua nạn khỏi. Bà không hiểu cõi hư vô kia, Bích Quỳnh có nghĩ đến gia đình, để đáp lời cầu nguyện của bà không nữa. Phần mình, bà đã bán chỉ vàng có được để đóng một xe bánh mì, mỗi sáng Hưng đẩy phụ xe cho bà ra tới ngã tư để bán. Có lẽ Bích Quỳnh phù hộ nên bà bán rất đắt. Đến chín giờ sáng bà có thể dọn dẹp mọi thứ đế đi chợ lo cơm nước và lo chuẩn bị đồ chua, thịt nguội, pa tê cho ngày mai. Bà bằng lòng với công việc của mình hiện tại.
Lam Uyên uể oải đứng dậy dẹp chén bát vào thau. Bà Mười xót xa :
- Bốn người lớn mà ăn không hết hai lon gạo. Cứ kiểu nầy chắc chết. Mẹ con Uyên có linh thiêng về phù hộ gia đình…
Lam Uyên rùng mình vì lời than của bà Mười. Cô khuấy khuấy tay vào thau nước lạnh ngắt rồi hỏi :
- Dì có chắc một trăm phần trăm là mẹ con đã chết không?
Mặt bà Mười thoáng sững sốt :
- Bữa nay con làm sao vậy Uyên ? Con vừa hỏi cái gì hả ?
Giọng Lam Uyên bình tĩnh :
- Ba nói có thể mẹ vẫn còn sống. Mà nếu đúng vậy, dì Mười có vái cũng hoài công.
- Chính miệng ba con nói mẹ con chết rồi mà!
- Ba nói vậy tại ông hận mẹ …. Nhưng tại sao ba lại hận mẹ hả dì Mười ?
- Chuyện hận thù đó tao phỏng đoán thôi. Vì đêm vượt biên Bích Quỳnh, mẹ con không đi với chồng mà đi chiếc tàu có thằng đàn ông trước kia đã hỏi cưới nó. Ba con nghĩ rằng mẹ con nghe lời ông bà ngoại dứt tình chồng vợ bỏ cả con thơ để theo người tình cũ đến chân trời mới vì ba con quá nghèo. Nhưng sau nầy mới biết chuyến tàu đó đã bị bão đắm ngoài biển.
Im lặng hồi lâu, bà Mười nói tiếp :
- Còn chuyến tàu chở ba con hư máy không đi được khiến nó càng tin điều mình nghĩ là đúng. Lúc ấy ba con như điên với một nách hai con nhỏ, đã vậy nó còn bị những người vượt biên không được, hăm he thanh toán. Ở lại Đà Nẵng cũng khó yên thân, nó mới đem tụi con vào Long Khánh làm rẫy suốt mấy năm ròng. Sau đó mới vào Sài Gòn.
Lam Uyên gật đầu :
- Con còn nhớ lúc mình ở Long Khánh.
Bà Mười chợt hỏi :
- Nhưng con có nhớ hồi nhỏ con tên là gì không?
Uyên nhíu mầy :
- Con còn tên nào khác nữa sao ?
- Cũng là Uyên, nhưng là Bích Uyên chớ không phải Lam Uyên.
- Ủa sao kỳ vậy dì Mười ?
Bà Mười trầm tư :
- Tại ba con kỹ quá. Nó không muốn ai biết đến dĩ vãng của mình, nên khi vào Sài Gòn làm lại giấy tờ, nó đã xin đổi tên con cái và của chính nó nữa. Thằng Hưng hồi nhỏ xíu tên thằng Hùng, còn ba con tên Lê Thạnh Trị chớ không phải Lê Thành Trí. Nhưng đâu phải thay tên đổi họ rồi người ta sẽ khác đi đâu. Ba con vẫn còn khổ còn oán, còn hận khi nhớ tới mẹ con. Khi nghĩ Bích Quỳnh chết, nó thấy an ổn, nhưng lúc gặp những chuyện rủi ro trong đời, ba con lại cho rằng vong hồn mẹ con theo ám và tất cả những chuyện không may xảy đến cho nó, đều bắt nguồn từ mẹ con, người đàn bà phản bội.
Lam Uyên ôm đầu ngao ngán. Cô nghe dì Mười kể mà cứ nghĩ dì ấy kể chuyện của ai không liên can gì tới cô hết. Cô mới vừa chập chững bước lên ngưỡng cửa cuộc đời thôi, làm sao cô biết được bên kia cánh cửa đã mở có bao nhiêu niềm vui và nỗi buồn chớ. Lam Uyên vẫn còn quá xa lạ với từng hoàn cảnh của từng người. Đâu phải gia đình nào cũng yên vui hạnh phúc, trên hòa dưới thuận như gia đình Vi Lan, hay đều uẩn khúc như gia đình cô và đầy quyền hành buộc con cái theo ý mình như gia đình Duy.
Nhớ tới Duy, Lam Uyên lại đau nhoi nhói. Cô cố tình tránh mặt anh từ khi nghe Vi Lan kể lại những lời Hồng Linh đã tâm sự. Điều nầy làm Duy buồn, nhưng Uyên biết sao đây ?
Bản chất Lam Uyên là người cao ngạo, cô đâu muốn gia đình Duy xem thường mình và cô càng không muốn Duy vì mình như thế.
Đến hôm nay anh đã có được những gì anh muốn rồi, dù thế nào mẹ anh cũng đâu thể ….treo tấm Fax chuyển tiền ấy lâu hơn nữa. Bà mợ của Duy trở qua Việt Nam giải nguy cho anh. Thế là anh trở thành giám đốc trung tâm Tin Học Đông Phương. Chỉ có khác một chút xíu là Hưng không được là trưởng phòng nghiệp vụ và cô cũng không được làm thư ký riêng cho anh như trước đây Duy từng hào hứng bàn tính.
Hưng không nói ra nhưng Uyên biết anh giận và trách thầm bạn khi mẹ Duy lấy lại ngôi nhà Hưng ở đậu với thái độ thiếu tôn trọng anh. Những chuyện dồn dập xảy đến khiến anh em Lam Uyên lún vào mặc cảm. Chính mặc cảm làm cô cứ trốn tránh mỗi khi Duy tìm.
- Có lẽ mẹ con đã chết rồi Uyên à.
- Hả ? Dì Mười nói gì ?
Tỏ vẻ không hài lòng vì Uyên không nghe câu mình vừa nói, bà Mươi hơi gắt :
- Dì nói chắc mẹ con chết thật rồi.
Tự dưng Uyên nhắc lại lời ba cô hôm trước:
- Chết thì đã sao mà sống thì đã sao ? Với con, mẹ luôn luôn đã chết.
Rồi cô lại nói nhỏ :
- Nhưng con không muốn bất cứ ai động vào vong hồn của mẹ, dù đó là ba. Người chết là đã hết mọi chuyện. Dì Mười nói sao thì nói để ba đừng kêu đến mẹ mỗi khi bực dọc nữa. Con chịu không nổi.
Bà Mười lầm bầm :
- Ừ, để từ từ dì sẽ khuyên ba con. Mà nói thật, tao cũng không biết phải khuyên như thế nào đây nữa.
Lam Uyên chợt hỏi :
- Anh Hưng về chưa dì Mười ?
- Về ăn cơm rồi đi với Vi Lan. Có con Lan, nó cũng đỡ buồn. Tính tình con nhỏ dễ thương , tao chịu …
- Còn tính con thì dễ ghét, nên dì chê phải không?
Bà Mười chặc lưỡi :
- Trời ỗi người một tính. Dì ghét thì đã sao ? Quan trọng là ra đời kìa chớ nói chi người trong nhà.
Chợt bà thắc mắc :
- Sao lâu quá không thấy thằng Quang, rồi cả thằng Duy ghé hả Uyên ?
Đang nói về chuyện…. ghét với ưa, tự nhiên bà Mười lại hỏi sang Quang và Duy, Lam Uyên bỗng tự ái, cô dỗi :
- Tại con khó ưa quá nên họ chán, đâu ghé đây chi nữa.
Cô chẳng ngờ bà Mười không an ủi, mà còn nói thêm bằng giọng rất … chân tình :
- Dì lại nghĩ họ chán gia đình mình, nên không ghé thì đúng hơn. Đâu ai muốn quen với người có cảnh ngộ như con. Lúc nãy dì khen Vi Lan vì nó trước sau như một, nó thương thằng Hưng thật lòng, nên đâu có câu nệ ...
- Thì Lan là người yêu của anh Hưng, còn con với hai người kia có gì đâu cơ chứ.
Mặt bà Mười nheo lại tinh quái :
- Tao biết cả rồi, đừng giả vờ con ạ! Với thằng Quang thì miễn bàn, vì thằng đó môi mỏng, rặt phường láu cá, lần đầu nhìn thấy tao đã ghét, nhưng với thằng Duy thì…. ái chà! Gia đình nó tệ quá! Con tránh mặt cũng đúng, mình phải có chút tự ái chứ! Nếu thật thương con, nó đâu dựa vào việc con trốn tránh để … dứt liên hệ luôn như vậy. Từ hôm con đi làm tới nay, nó cũng bặt tăm, không hiểu nó ngại gặp thằng Hưng hay ngại gặp ba mầy nữa.
Lam Uyên tỏ vẻ thờ ơ :
- Con nghĩ tại ảnh bận thôi. Giám đốc chắc chắn phải nhiều việc hơn người thường.
Vừa nói dứt lời cô đã nghe tiếng chuông gọi cửa. Cách nhấn chuông ấy làm tim Uyên đập loạn xạ Bà Mười tủm tỉm cười :
- Chắc tìm con đó! Vừa nhắc đã xuất hiện. Linh thật! Có định trốn nữa không?
Uyên ngập ngừng :
- Dì ra nói với ảnh bữa nay con làm suốt đêm, tối ngủ lại chỗ làm luôn.
Bà Mười càu nhàu :
- Nếu thằng Duy tin lời nói dóc ngu ngốc nầy thì đúng là nó chẳng yêu con, nó tới tìm chiếu lệ vậy thôi. Và nếu dì nói như thế với nó thì dì là con mụ già dở hơi. Chi bằng dì đuổi quách nó về với lý do con không muốn thấy mặt, nghe coi bộ được hơn.
Lẳng lặng không đáp lời… khiêu khích của dì Mười, Lam Uyên từ tốn, chậm chạp đánh răng rửa mặt như chuẩn bị đi ngủ, cô làm ngơ, mặc tiếng chuông ngoài cổng cứ vang lên từng hồi.
Bà Mười sốt ruột :
- Ba mầy la bây giờ.
- Nếu sợ ba la, thì di ra nói sao cho ảnh về dùm con đi.
Bà Mười vừa bước lên nhà trên, vừa ca cẩm :
- Ôi trời ơi là mệt! Ngày xưa tao từng làm giao liên cho ba mẹ mầy, từng thấy tụi nó sướng, khổ ra sao. Giờ tới mầy. Số tao đúng là cực vì mấy cái vụ lăng nhăng nầy.
Lam Uyên ngồi khoanh tay trên bàn ăn lòng hồi hộp chờ dì Mười trở vào. Nói là nói cứng thế thôi, trái tim khó bảo của cô vẫn mong dì Mười mở cửa mời Duy vô nhà. Cô khao khát được gặp anh, được anh ôm vào lòng biết bao. Nhưng nhớ lại những lời Hồng Linh nói với Vi Lan về gia đình mình, Lam Uyên tự ái đến muốn khóc.
Dưới mắt ba mẹ Duy, anh em, thậm chí ba cô đều không ra gì. Anh Hưng là người lợi dụng bạn bè, Lam Uyên quyến rũ Duy từ tay Tố Nga, cũng chỉ để bòn rút tiền bạc của anh. Cô là người hám lợi, vô đạo đức nên mới giúp ba và dì ghẻ làm việc mua bán phụ nữ. Hồng Linh nhờ Vi Lan … khuyên cô: “buông tha Duy ra, để anh lo sự nghiệp”.
Cô đã lẩn tránh Duy vì lời đề nghị thẳng thừng của Hồng Linh, hay vì bản thân cô mặc cảm với người mình yêu, khi giữa hai gia đình hai bên chênh nhau một khoảng quá xa về mọi thứ? Đã vậy gia đình Duy lại không thông cảm, không hiểu hoàn cành khốn khổ, khổ sở của cha con Lam Uyên hiện tại, làm sao cô dám ôm mộng tưởng sẽ có ngày hạnh phúc bên anh?
Phải thực tế thôi! Cuộc sống vợ chồng ngắn ngủi xưa kia của ba mẹ cô là một bằng chứng cho thấy vấn đề môn đăng hộ đối muôn đời muôn kiếp vẫn là bài toán nan giải.
Lam Uyên nén tiềng thở dài khi tưởng tượng lúc Duy bỏ rơi cô, sau một thời gian hai người bất chấp mọi trở ngại, sống với nhau trong nghèo khổ, thiếu thốn. Lam Uyên không muốn đi theo con đường ba mẹ cô đã đi, Lam Uyên không muốn con cô sẽ khổ sở như cô hiện giờ.
Trước đây Uyên những tưởng mẹ cô chết vì vượt biên bị đắm tàu thông thường. Hôm nay nghe dì Mười nói rõ uẩn khúc của chuyến đi ấy, Uyên mới bàng hoàng nhận ra rằng mẹ đã phản bội ba chỉ vì bà không chịu nổi cực khổ, vì từ nhỏ tới lớn bà quen sống giàu sang, có kẻ hầu người hạ.
Duy của cô cũng quen sung sướng, đã vậy lại mau thay đổi tình cảm. Ai dám tin chắc rằng Duy chịu đựng hết mọi nhọc nhằn của cuộc đời, để sống với cô tới răng long đầu bạc ?
Xòe bàn tay ra, Uyên nhìn vào những đường chỉ dọc ngang và thấy lòng mình cũng rối bời như mối chỉ tay ấy.
Bà Mười trở vào với mấy cuốn sách trên tay. Thấy Uyên nhìn mình, bà nói :
- Duy tìm thằng Hưng. Không gặp, nó gởi trả mấy cuốn sách. Dì nói có con ở nhà, thì Duy bảo tiếc là nó bận nên không vào chơi được.
Lam Uyên nuốt nghẹn xuống :
- Dì nói thế làm gì?
- À! Tao muốn thử nó thôi mà! Té ra thằng Duy là đồ dỏm.
Uyên sững người vì lời chê bai của dì Mười. Cô chưa kịp nói lời nào, bà lại tiếp :
- Dì đi ngủ đây! Sáng còn dậy sớm nữa, con chờ thằng Hưng về mở cửa cho nó.
Lam Uyên lặng lẽ bước ra sân ngồi xuống thềm, cô tựa lưng vào cột và xót xa nhìn ngôi sao nhỏ xíu nhấp nháy một mình trên cao. Nó có hiểu Uyên đang muốn gì không nhỉ ?
Người ta bảo lòng kiên nhẫn của đàn ông có giới hạn, quả không sai. Cô đã làm anh nản. Cô đạt được điều mình muốn, sao bây giờ lại buồn, lại trách người ta vội quên?
Chuông ngoài cổng lại vang lên một tiếng ngắn ngủn, cộc lốc. Uyên lười biếng không muốn đứng dậy, cô muốn được chìm đắm trong cõi riêng đầy phiền muộn của mình. Uyên không hiểu sao anh Hưng lại về sớm thế. Có người yêu bên cạnh là hạnh phúc nhất, thế mà ảnh không biết giữ phút giây quý giá ấy ?
Đợi chuông vang lần nữa, Lam Uyên mới chậm chạp bước ra sân. Cô lơ đãng mở rộng cổng má không cần nhìn xem ai bước vào. Đến khi bị một cánh tay khỏe mạnh kéo sát cô sau cánh cửa đã đóng lại, Uyên mới nhận ra mình bị Duy ôm gọn vào người. Anh ép Lam Uyên chặt đến mức cô không động đậy được.
Lam Uyên nghe giọng mình yếu đuối :
- Buông em ra.
- Cho em trốn anh nữa không con bé ngốc? Anh chưa thấy ai ngốc và ngông như em. Và anh cũng chưa biết nhớ biết khổ vì ai như em.
Uyên có cảm giác mình sắp tan biến vì ánh mắt da diết, nồng