Mặt Trời đã lên cao, ánh nắng chiếu vào tận phòng qua khe cửa sổ.
- Linh ơi, Linh.
Linh mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi tên mình, sau đấy là bị ai đó vỗ mạnh vào má.
- Ơ hay, dậy đi, mày không đi học à, 7 giờ kém rồi.
Cô đưa tay khua khua tìm đồng hồ đeo tay, vừa nhìn thấy kim chỉ 7 giờ kém 5 liền vội vàng ngồi bật dậy, rồi nhanh chóng xỏ dép vào chân định đi ra ngoài nhưng lại dừng lại, Ngân thấy vậy thì khoát tay.
- Cứ đánh răng đi, chăn màn để đấy tao gấp cho.
Ngân nhét vội cái bánh bao cùng hộp sữa vừa mua vào cặp Linh. Chả là sáng nay cô đi chợ đầu mối từ sớm, mua xương với khoai tây về để bố nấu cơm trưa cho thợ. Vì mọi hôm không cần ai gọi Linh cũng tự khắc biết đường dậy đi học nên cô cũng không tạt qua nhà bà Lý gọi nữa, thế nhưng sáng nay vừa đi chợ về rồi dọn dẹp nhà cửa xong đi sang vẫn thấy con bé nằm ngủ ngon lành.
Linh vừa dắt xe ra cổng vừa càu nhàu chửi thầm thằng bạn chết dẫm, mọi hôm đều sang gọi từ sớm hôm nay không thấy đâu. Vừa ra tới ngõ đã nghe thấy tiếng cãi nhau qua lại vọng ra từ nhà Vũ, cô vội vàng dắt xe tới gần.
- Sao bố lúc nào cũng thích làm theo ý mình vậy? Bố đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của bọn con chưa? Kể cả ngày mẹ còn sống cũng thế, chuyện gì bố cũng tự quyết định, chẳng bao giờ bố hỏi ý kiến của ai, rồi lúc nào cũng khăng khăng bắt người ta làm theo ý mình.
Giọng Vũ khàn đặc truyền từ trong nhà ra, Linh không thể nào phân biệt được rốt cuộc là cậu ấy đang ốm hay là cậu ấy đang khóc nữa, thế rồi tiếng ông Cường vang lên ngay sau đó.
- Chẳng phải tôi đang thương lượng với cả hai anh đây hay sao?
- Con nghe chẳng thấy có gì là bố đang thương lượng cả, bố đang truyền đạt quyết định của mình và bắt người khác tuân theo thì đúng hơn.
- Sao nói chuyện với hai anh em chúng mày bực mình ghê cơ, chưa nói xong đã cãi xong rồi. Thôi, cứ theo thế mà làm đi, hôm đấy hai đứa nhất định phải có mặt đầy đủ.
- Anh, sao anh không nói gì hết vậy? Anh định để bố đưa bà ấy về làm mẹ kế của mình à?
- Kệ ông ý, cho ông ý muốn đưa ai về thì đưa, tao không quan tâm.
- Ơ...
Sao đấy là tiếng đá cửa, cánh cửa gỗ đột ngột bị một lực mạnh va chạm làm bật ra đập thẳng vào tường kêu lên chói tai. Luân từ trong nhà đi ra, Linh thấy anh liền vội vàng lên tiếng chào, Luân gật đầu đưa tay mở khóa cổng:
- Đợi nó một lát, nó ra bây giờ.
- Vâng.
Mãi một lúc sau mới thấy Vũ đi ra, Linh chăm chú quan sát khuôn mặt cậu, thì ra cậu không khóc, cậu bị ốm thôi. Nhìn thấy Linh, Vũ hơi chần chừ định đi vào nhà, nhưng lại nghĩ có lẽ cô đứng đây đợi lâu lắm rồi nên cậu đành miễn cưỡng dắt xe đi ra.
Cả đoạn đường đến trường cậu không nói câu nào, Linh lấm lét ngoảnh mặt sang người bên cạnh đang đi song song với mình hỏi:
- Lại có chuyện gì à?
Cậu không trả lời, cô cũng không tiện hỏi thêm vì sợ cậu cáu, dù sao cũng là chuyện gia đình người ta mình không nên tò mò làm gì, nhưng đến đoạn ngã tư cậu lại thở dài một tiếng rồi nói:
- Cuối tuần này ổng đưa vợ hai về.
- Hả.
Linh nghe xong ngạc nhiên tròn xoe mắt, vẻ kích động của cô làm cậu càng thêm chán nản và thất vọng hơn.
- Là cái người mày gặp ở quán điện tử đấy à?
- Không, là người khác, bà ấy là người thường đến dọn dẹp cho nhà tao ấy.
Linh suy nghĩ một lát, thì ra là cậu đang muốn nhắc đến người phụ nữ thường đến nhà dọn dẹp quần áo rồi đồ đạc mà anh Luân hay bày ra không chịu dọn. Cô nhớ trước đây khi nhắc đến bà ấy chẳng phải cậu cũng không ác cảm gì, mà sao bây giờ lại gay gắt như thế nhỉ?
- Chẳng phải ngày trước mày không ác cảm với bà ấy sao? Tại sao giờ lại...
- Không ác cảm thì cũng không thể gọi là thích được, nói chung tao không muốn bất cứ một người phụ nữ nào khác, bước chân vào đây thay thế mẹ tao, nếu ông ấy ra ngoài quen ai thì quen, tao không quản, nhưng đưa về nhà ở hẳn thì tao không chấp nhận.
Trong cùng một ngày, trường THPT Thanh Xuân có hai học sinh mới chuyển tới, một nam, một nữ. Đám học sinh khối 12 đua nhau đổ ra ban công hiếu kì nhìn rồi bàn tán xôn xao.
- Tao nghe nói cả hai đều chuyển vào lớp 12A6.
- Này, chuyển vào lớp mày đấy.
- Lớp tao đã đủ trật trội lắm rồi.
- Tao còn nghe nói thằng con trai đấy lúc còn học ở trường cũ đánh con nhà người ta phải nhập viện, nhưng nhà nó có tiền nên được xử êm, dù êm xuôi nhưng không thể ở lại trường cũ được nên mới phải chuyển đi đấy.
Vừa nghe thấy tin tức nóng hổi truyền ra từ miệng cái loa phát thanh của lớp bên cạnh, một học sinh lớp 12A6 không kìm lòng được mà thở dài một tiếng.
- Lớp mình là lớp trộn của trường có khác, toàn đào thải những thành phần không ra gì vào đây, lớp có con Linh với thằng Vũ đã đủ loạn rồi.
Tiếng trống vào lớp đã vang lên, nhưng những tiếng bàn tán xôn xao vẫn không hề dứt.
- Chẳng biết ở trường mình ai sẽ là nạn nhân tiếp theo của nó nữa.
Linh và Vũ đạp xe đến nơi thì nửa tiết học đầu tiên đã trôi qua, cả hai gửi nhờ xe ở quán tạp hóa cạnh trường rồi trèo từ sau trường vào trong.
- Thưa cô cho em vào lớp.
Cô giáo dậy Lý cũng là giáo viên chủ nhiệm đang giải bài tập trên bảng, quay ra thấy hai học sinh mồ hôi nhễ nhại đứng ở cửa lớp, cô nhìn đồng hồ, tiết học còn gần 10 phút nữa là kết thúc rồi, cô liền khoát tay.
- Sắp hết giờ rồi vào làm gì nữa, thôi, thế này đi, hai anh chị cứ để cặp ở đây rồi xuống sân chạy quanh trường đến khi nào trống thì lên, tiết sau tôi lại cho vào lớp.
- Trời.
Cả hai lững thững xuống sân trường, chạy được ba vòng thì trống, sau đấy cứ thấy tiếng cười khúc khích của bọn con trai lớp 11 ở ban công tầng trên truyền xuống.
- Cười cái gì mà cười, tối đến võ đường chị mày vặn răng.
- Em không sợ đâu, hôm qua mẹ em sắm cho mấy bộ răng giả rồi, mà anh Vũ hôm nay sao im thế?
- Anh ý ốm, thôi, anh chị lên