Ngân cùng với các cô các bác trong họ hàng nhà nội nấu cỗ trong bếp, khách khứa ngày một đông làm cô phải chạy đi chạy lại khắp nơi. Vì mải đun nấu suốt từ sáng sớm chưa kịp ăn uống gì, Ngân đang ngồi xào miến với măng thì thấy đầu óc choáng váng, thím Xuân thấy sắc mặt cô xấu đi thì bảo cô vào trong nhà nghỉ ngơi, mọi việc còn lại cứ để thím và mọi người làm.
Linh thấy chị mệt, nghĩ chắc do chị đói bụng nên bị tụt huyết áp thì thấy thương chị. Nhà bác cả cũng thật là quá vô tâm, mọi người trong họ hàng đều tới giúp đỡ nhiệt tình như thế, mà đến cái bánh mì cũng không thấy bác ấy mời ăn, phải nhịn đói suốt từ sáng sớm. Mọi người ai nấy đều bất mãn lắm, nhưng hôm nay là chuyện vui nhà bác ấy nên cũng không muốn nói gì, mà chỉ biết thì thầm to nhỏ trách cứ với nhau.
Thím Xuân kiếm hai cái bát con trong rổ rồi lấy giấy ăn lau thật sạch sẽ, thím lấy đầy xôi gấc vào đấy rồi thái hẳn một khoanh giò lụa để vào trong đĩa, vẫy tay gọi Linh đang ngồi nhặt rau thơm ở ngay gần đấy.
- Thím gọi cháu ạ?
- Ừ, này, cầm lấy mang lên nhà hai chị em ăn cho đỡ đói, hai bác mày cũng thật tệ quá cơ.
- Nhưng mà...
Linh trần trừ không dám cầm sợ mọi người xung quanh lại nói nọ nói kia, mấy cô bác trong họ cũng đoán được suy nghĩ của Linh, cầm bát xôi dúi vào tay cô.
- Để ý mấy bác làm gì, mang lên hai chị em ăn, đợi hai bác nhà mày gọi đi ăn cỗ thì có mà chết đói.
Linh vâng vâng dạ dạ, rửa sạch tay rồi mang hai bát xôi gấc lên nhà. Khách khứa tới ăn cỗ cũng vãn đi được một nửa, bác gái đi từ ngoài cổng vào nhà tìm Ngân.
- Có làm gì không? Mày chạy xe mang đồ ăn lên cho ông giúp bác nhé.
- Vâng, bác lấy đi rồi bảo cháu.
Một lúc sau bác gái đi vào đưa cho Ngân một cái túi bóng, bên trong có đựng đĩa xôi và một cái đùi gà rất to. Linh theo chị mang phần lên nhà ông nội.
- Ông ơi, bác Nụ nhờ cháu mang xôi với thịt gà tới cho ông.
Ông nội đang ngồi xem tivi ở ghế, thấy Ngân với Linh đi vào nói thế thì chỉ gật đầu rồi giơ tay chỉ về phía gian bếp bên cạnh. Ngân biết ý mang đồ vào trong bếp cất, Linh khát nước quá đành phải đi tìm cốc và rót thật đầy nước vào đấy để uống. Linh vừa uống vừa nhìn ngó linh tinh, thấy một hộp quà vẫn chưa mở nằm tít mãi trong góc đựng gia vị nhà bếp thì vội vàng bỏ cốc nước xuống bàn, rồi tiến tới xem.
- Chị Ngân, nhìn này.
Linh gọi nhỏ Ngân trong khi cô đang tìm đĩa sứ trên chạn bát để bỏ xôi từ trong túi bóng vào. Sau khi xong xuôi, Ngân đi lại chỗ Linh chỉ, cô vừa nhìn thấy túi quà trong góc thì hơi khựng lại, Linh lén nhìn sắc mặt của chị, hình như chị đang không vui. Ngân cầm túi quà lên xem, rồi cô mỉm cười chua xót, sau đó lại để nó về chỗ cũ.
- Về thôi.
Linh lẽo đẽo theo Ngân lên nhà xin phép ông rồi trở về đám cưới, cả hai chị em không nói với nhau một tiếng nào. Hộp quà đó là một bộ thuốc bổ dành cho người già mà Ngân đã mua biếu ông 5 năm trước khi cô còn làm việc ở Nhật, số tiền để mua đống thuốc đó là cả tháng lương đầu tiên của cô. Cô cứ nghĩ ông sẽ dùng vì đây là món quà mà cô cháu gái gửi về từ nước ngoài, nhưng đến mở ra xem bên trong có gì ông cũng không thèm mở. Ngân chạnh lòng, rồi lại tự an ủi mình, ông nội không vứt đi là còn may rồi, có gì đâu mà phải tủi thân chứ.
Về đám cưới một cái, Ngân đi tìm bố nói mình thấy mệt nên muốn về nhà nghỉ, thấy sắc mặt của con gái không tốt, ông đồng ý ngay rồi bảo cả Linh về cùng, sáng hôm sau, cô lập tức lên Hà Nội.
Phía giám đốc của khách sạn phát hiện Thông ăn chặn tiền chuyên cần hàng tháng của nhân viên nên đã thẳng tay sa thải anh ta, mọi người trong bếp vui lắm, vì không còn ai gây áp lực nhiều như trước nữa rồi. Lan Anh và Thông cũng theo đó mà chia tay, nghe nói Thông là người đá cô ta trước.
- Việt, mình quay lại như trước đây được không?
Lan Anh chặn đứng anh ở lối dẫn vào khu vệ sinh, anh nhìn cô:
- Xin lỗi, anh không còn yêu em nữa.
- Anh nói dối, em biết anh còn yêu em mà.
Lan Anh nước mắt ngắn nước mắt dài làm Việt bối rối, cô ta cứ cầm tay anh lắc qua lắc lại, hết năn nỉ rồi lại dọa nạt khóc lóc, Việt hít sâu rồi gạt tay cô ta ra.
- Anh xin lỗi, anh yêu người khác rồi.
Lan Anh đau khổ từ từ tuột xuống đất, mất thật rồi, cô ta giờ chẳng biết dựa dẫm vào ai nữa đây.
Việt đứng ở ban công, anh chống tay lên cằm nhìn xuống sân khách sạn, nhanh thật, cô và anh đã chia tay được hơn nửa năm. Hôm nay là rằm, trăng vừa tròn vừa sáng, chợt anh lại nhớ đến cô gái mặt nhem nhuốc vì mascara hôm đó, không biết dạo này cô sống có tốt không!
Doanh đi ra ban công đứng cạnh Việt, rút một điếu thuốc từ trong bao ra đưa lên miệng.
- Lại có tâm sự à?
Việt cười.
- Anh nghĩ thế ư?
- Lúc nào không vui chú chẳng ra đây đứng.
Doanh tự hào vì mình hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng hôm nay Doanh lại hơi nhầm.
- Đúng là có tâm sự thật, nhưng không phải là em không vui.
- Thế như nào?
- Anh có tin vào câu nói " vừa gặp đã yêu " không?
Doanh lập tức dừng điếu thuốc định đưa lên miệng giữa không trung, tàn thuốc lá bị gió thổi bay xuống dưới đất.
- Sao lại hỏi câu này, đừng nói với anh là....
Doanh hoài nghi nhìn Việt, Việt im lặng một lúc lâu, nhớ lại khoảnh