Tại nhà hàng Hoa Mai.
Cậu Lâm đút hai tay vào trong túi quần, lượn một lượt cái cơ ngơi mà mẹ cậu ta đã tự tay xây dựng lên suốt 5 năm qua. Mấy người bảo vệ và các cô gái trong hội sở thấy cậu ta ở đâu là lập tức cúi đầu chào đến đấy.
- Mẹ tôi đâu rồi?
Anh ta hất cằm hỏi một tên bảo vệ đứng canh ngay gần đấy.
- Thưa cậu, Bà Diễm và anh Kiệt đang nói chuyện ở trong kia ạ.
Anh ta gật đầu, đưa tay trêu chọc con vẹt cưng của bà Diễm, sau đó lôi bao thuốc lá từ trong túi ra lấy một điếu đưa về phía anh bảo vệ, anh bảo vệ lắc đầu. Lâm nhún vai một cái rồi đưa điếu thuốc vừa rồi lên miệng, chưa kịp châm lửa lên thì một cô gái trẻ đẹp đi tới.
- Cậu Lâm.
Lâm liếc mắt nhìn, gật đầu một cái.
- Cần em phục vụ gì không?
Lâm khoát tay, ý bảo không cần, cô gái kia ồ lên một tiếng, đưa tay chạm vào sống lưng anh.
- Em là Phương Thanh, bà Diễm bảo em phục vụ anh bất cứ khi nào anh cần.
Lâm nhếch mép, không trả lời, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta, cậu lôi điện thoại trong túi ra lướt lướt coi như cô ta đã đi nơi khác rồi. Phương Thanh hơi cáu vì thái độ dửng dưng của anh, nhiều đại gia bỏ cả đống tiền để được đi với cô ta một đêm còn khó khăn, đây cậu lại làm cao khiến cô ta có cảm giác bản thân bị anh coi thường.
- Em phải đi rồi, bất cứ khi nào cũng có thể liên lạc cho em nhé.
Lâm không trả lời lại, Phương Thanh giận dỗi ngúng nguẩy bỏ đi. Mãi một lúc lâu sau thì Kiệt từ trong phòng đi ra, thấy Lâm thì gật đầu một cái rồi bỏ đi mất, Lâm nhét điện thoại vào trong túi quần rồi bước vào phòng bà Diễm.
- Sao, không có cô nào lọt mắt à?
- Bẩn.
Cậu ta nhún vai một cái, bà Diễm cười to, đi đến vỗ vai con trai.
- Mẹ thấy con bé Phương Thanh cũng được mà.
Hai mẹ con đang nói chuyện với nhau thì có tiếng gõ cửa, một người đàn ông cao to mặc áo bảo vệ đi từ ngoài vào.
- Bà Diễm, Mộc Miên xin gặp.
Bà ta cau mày, từ đợt cô ta làm hỏng việc, bà đã không thuận mắt rồi, không biết hôm nay cô ta tới đây là có việc gì.
- Được, cho nó vào đi.
Mộc Miên khép nép đi vào trong phòng, bà Diễm ngồi ở trên ghế, Lâm thì một tay đút túi quần, một tay bấm điện thoại ngồi ở cái ghế da ở góc phòng.
- Có chuyện gì?
- Bà ạ, cậu Lâm.
Mộc Miên chào qua một lượt, móng tay cô vẫn không ngừng bấm vào da thịt, cô hít một hơi thật sâu, giọng lí nhí, đôi mắt đen láy đã long lanh nước từ bao giờ :
- Bà cho cháu xin phép ứng trước tiền tháng này được không ạ? Mẹ cháu ở nhà đang ốm lắm, tiền đóng viện phí cũng không có, bao làm ơn làm phước giúp cháu một lần này thôi ạ.
Lâm dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô gái trẻ trước mặt, khuôn mặt trẻ con sau lớp trang điểm đậm, ngoài khoác một cái áo phao dài quá đầu gối. Bà Diễm cười nhạt một cái, xoay xoay cái bật lửa trên tay.
- Việc cỏn con làm cũng không xong, tôi cho cô ứng trước thì biết khi nào cô trả nổi cho tôi.
- Cháu xin bà, cháu thật sự đang rất cần tiền, không đóng được viện phí người ta sẽ mặc mẹ cháu chết mất.
Mộc Miên khóc òa lên, quỳ sụp xuống đất, bà Diễm mặt lạnh như tiền.
- Lèo nhèo mãi, cút ra ngoài.
Hai người đàn ông từ bên ngoài đi vào, lôi cô xềnh xệch ném ra sân, Mộc Miên vừa quỳ khóc vừa van xin, một trong hai người đàn ông mủi lòng thương hại nhưng cũng bất lực không giúp đỡ được gì.
- Bà Diễm không nói hai lời đâu, về đi, cô có khóc đến tối bà ta cũng không mủi lòng đâu.
Cô đứng dậy, đi về phía cánh cổng chính như người mất hồn, chị Khuê đi từ trong phòng ra thấy cô đứng dưới giàn hoa thiên lý khóc thút thít thì cau mày chạy lại hỏi:
- Sao, không được à?
Mộc Miên lắc đầu, chị Khuê thở dài một tiếng.
- Thôi, để tối về hỏi thử bọn nó xem có đứa nào còn tiền không thì vay mỗi đứa một ít, tao nghĩ cũng đủ thôi.
- Em hỏi các chị ý đều bảo gửi về quê hết rồi.
- Thế thì phải làm sao?
Chị Khuê lẩm bẩm, vỗ đều đều vào vai cô.
- Thôi để em nghĩ cách.
- Được, chị vẫn còn hơn 2 triệu, khi nào muốn lấy thì cứ bảo chị.
- Vâng.
- Ừ, thôi nín đi, chị phải vào phòng bao rồi.
Chị Khuê động viên mấy câu thì bị gọi đi mất, Mộc Miên thẫn thờ ngồi phệt xuống đất, điện thoại trong tay vẫn không ngừng reo, cuộc gọi đến từ cậu em trai 18 tuổi.
Lâm đi từ trong phòng ra, tính rẽ về phòng mình ngủ một giấc thì phát hiện một cô gái mặc áo phao dài màu sữa, đang ngồi gục mặt dưới giàn thiên lý. Anh chầm chậm bước tới, nhận ra cô gái này chính là cô gái vừa nãy, cô gái từ từ ngẩng mặt lên, tay vuốt màn hình điện thoại.
- Quảng à, mẹ thế nào rồi em?
-...
- Em nhớ phải cho mẹ ăn uống đầy đủ vào, không phải lo cho chị, chị sẽ cố gửi tiền về sớm cho em.
- ...
Cúp máy một cái là cô gái lại tiếp tục gục mặt xuống, Lâm suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn cô.
- Cần bao nhiêu tiền?
Mộc Miên bừng tỉnh, thấy Lâm thì vội vã đứng dậy rốt rít chào, tay phủi phủi lưng áo phao đang dính đầy bụi cát.
- Cậu Lâm.
- Tôi hỏi mẹ cô cần bao nhiêu tiền?
Cô lí nhí.
- Hiện tại là 15 triệu, còn sau này thì ... không biết.
Lâm gật đầu.
- Được, tôi cho cô vay 15 triệu.
Mộc Miên mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô như bắt được vàng, nước mắt tự nhiên trào ra.
- Đội ơi cậu, tôi hứa nhất định sẽ kiếm tiền trả cậu trong thời gian sớm nhất.
Lâm cười nhếch mép, ánh mắt chiếu thẳng vào mắt cô.
- Nhưng với điều kiện...
Mộc Miên giật thót một cái, cô cố gắng căng tai nghe cho rõ lời cậu.
- Dạo này tâm trạng của tôi không tốt, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô ngay trong chiều nay, nhưng với điều kiện cô phải làm tôi vui đã.
Làm cho cậu ta vui? Với một người cái