Ngân chuẩn bị đồ để lên Hà Nội ngay tối hôm ấy, ông Hưng vừa làm xong ít ruốc cá, nhanh nhanh chóng chóng đổ vào hộp rồi nhét vào balo của cô.
- Thôi, bố để cho cái Linh nó ăn, con cá to đùng thế này bọn con ăn đến bao giờ cho hết.
- Cứ mang đi, ruốc để được lâu, bố để phần cho em con rồi.
Linh ngồi trước cửa nhà nhìn chị, Ngân kéo khóa balo.
- Dạo này học hành thế nào rồi?
- Em vẫn thế.
- Thế có muốn đi học thêm không? Tao cho tiền.
- Em chả xin bố thì thôi, xin chị làm gì.
Ngân liếc xéo Linh:
- Gì cũng bố bố, thiếu tiền thì bảo tao, không thì nói với anh Việt chứ đừng suốt ngày xin bố. Mày học kém môn nào?
Linh thở hắt ra.
- Em môn nào cũng kém.
- Trọng điểm là mày định thi Đại học khối nào?
- Khối A, chị cho em tiền học thêm môn Toán là được.
Ngân mở ví tiền, rút ra 1 triệu đưa cho Linh, trong ví chỉ còn lại ba trăm bạc lẻ.
- Cầm tạm, cuối tháng tao lại cho thêm.
Linh nhìn hai tờ 500 ngàn xanh lè trong tay rồi lại nhìn cái ví xẹp lép của chị gái, áy náy :
- Chị còn đủ tiền tiêu đến cuối tháng không thế?
Ngân xua tay, khoác balo lên vai:
- Tao thiếu gì tiền, lo mà học hành cho đàng hoàng tử tế, điểm thi cuối kì 1 của mày không ra làm sao đâu.
Việt giúp Ngân cài khóa mũ bảo hiểm, đèo cô ra đến ngã tư để bắt xe khách, đến nơi thấy anh trai cứ đứng yên đấy mãi không chịu về, Ngân đẩy vai anh:
- Anh về đi, em đợi xe một mình cũng được.
- Thế em chú ý an toàn, anh về nhé.
Bảo đi về mà Việt vẫn đứng đấy gãi đầu gãi tai, mãi đến khi thấy bóng xe khách ở phía xa anh mới vội vàng mở cốp đưa cho Ngân một túi bóng nhỏ.
- Em mang cái này đưa cho Mộc Miên giúp anh nhé, em ấy thích ăn.
- Cái gì thế?
Ngân mở túi ra xem thì thấy bên trong có một hộp nhựa đựng đầy tôm đã được chế biến, xe ngày một tới gần, Việt vội xách balo đang để dưới đất lên đưa cho cô.
- Tôm này anh đun chín rồi, em chỉ cần hấp lại là có thể ăn được. Thôi em lên xe đi, xe tới rồi.
Rặng đèn đường đã quá cũ kĩ và nặng trĩu xác những con thiêu thân, ánh sáng lập lòe chiếu xuống con đường đất nhỏ. Nghe nói gần đây khu này có biếи ŧɦái, Ngân vừa đi vừa dáo dác nhìn bốn phía đề phòng, một tiếng động nhỏ thôi cũng khiến cô bủn rủn chân tay lên rồi.
Đến cổng trọ một cái, cô run rẩy mở cổng, tim thì như muốn nhảy ra ngoài. Thấy tiếng bước chân, Tiểu Màn Thầu chạy vọt ra ngoài sân sủa inh ỏi.
- Mama đây mà.
Thấy tiếng Ngân cất lên, con chó con ngừng cắn vẫy tít đuôi chạy nhào tới ôm chân cô, Ngân cười tít mắt bỏ balo xuống, bế con chó lên tay:
- Tiểu Màn Thầu của mama ở nhà có ngoan không?
Con chó sủa một tiếng, Ngân bật cười khanh khách.
- Ngoan thế này lát mama sẽ thưởng.
Nói rồi cô bỏ con chó xuống, xách balo đi về phòng mình ở cuối dãy, con chó con tíu tít bám theo.
- Ngân xinh gái đã về rồi đây.
Mộc Miên đang nằm dài xem điện thoại liền ngồi bật dậy.
- Có quà không chị?
- Có! Cái này anh Việt nhờ chị đưa cho em.
Ngân mở khóa balo lôi túi bóng đựng tôm ra đưa cho cô em cùng phòng, Mộc Miên giơ hai tay nhận lấy, cười ngốc nghếch.
- Oa, sao anh ấy biết em thích ăn tôm nhỉ.
- Cái này chị chịu chết.
Sắc mặt My dạo này cũng đã khá hơn rất nhiều, cô mỉm cười nhìn Ngân.
- Kéo cá được nhiều không?
- Gần 3 tạ.
Ngân bỏ quần áo và thức ăn trong balo riêng ra cho đỡ mùi, bỏ xuống sàn nhà mấy cái phồng tôm, con chó con thấy thức ăn liền sấn lại tha ra ổ của nó ngoài cửa phòng.
- À, phải rồi chị ơi, hôm qua có một anh nhìn hiền lắm tới đây tìm chị, còn mua cả thức ăn cho Tiểu Màn Thầu nữa.
Ngân quay đầu lại nhìn Mộc Miên, cô chưa nghĩ ra được " anh hiền lắm " mà cô bé nói tới là ai, thấy Ngân vẫn ngơ ngác, Mộc Miên lại tả thêm.
- Cao, gầy, mặc quần áo cứu hỏa, à, trên tay còn có một vết sẹo lớn.
Ngân gật đầu, cô đã biết người cô bé ấy vừa nói là ai, miệng Ngân cong cong, cô lôi điện thoại trong túi áo khoác ra gửi một tin nhắn cho anh.
" Anh tới tìm tôi à? "
Chưa đầy 1 phút sau đã có tin nhắn trả lời :
" Tôi tới chiều qua, có người nói em về quê rồi. "
Lại một tin nhắn tới.
" Em lên chưa? "
Ngân vừa đọc tin nhắn vừa tủm tỉm cười một mình, My với Mộc Miên đưa mắt nhìn nhau.
- Này, nhắn tin với ai mà cười tít mắt thế?
- Bạn thôi.
- Bạn? Méo tin, nói chuyện với anh cứu hỏa đúng không?
Ngân cười ngốc rồi xách con cá rô phi ra sân mổ.
Sau hôm kéo cá, Linh liền bị cảm lạnh, trán cô nóng ran, Linh mệt mỏi áp mặt vào lưng Vũ cho cậu chở đến trường. Khang tung tăng ném balo lên bàn, thấy Linh nằm bẹp dí một chỗ không hề nhúc nhích liền thấy kì lạ, mọi hôm vào tầm này cô thường chơi cờ caro với mấy người bạn xung quanh. Khang nhoài người về phía Linh dò xét, thấy mặt cô đỏ ửng.
- Cậu sốt à?
- Ờ.
Linh mệt mỏi trả lời, định đổi tư thế cho đỡ mỏi liền bị Khang túm cổ áo lôi dậy. Sau đó cậu áp một tay lên trán mình, tay còn lại để lên trán Linh xem xét, hai má cậu tự nhiên đỏ bừng như gấc chín.
Linh ngước mắt nhìn tay Khang vẫn đang đặt trên trán mình, rồi cô lại cố ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của cậu.
- Ơ, sao mặt cậu đỏ thế này, có phải là cũng sốt rồi không?
- Sốt cái đầu cậu ấy, ngồi yên.
Khang liếc xéo cô một cái, lập tức bỏ tay mình xuống rồi đứng dậy chạy đi, một lúc sau cậu quay lại với một tiếng dán hạ sốt và mấy viên thuốc trên tay.
- Sáng ăn gì chưa?
Linh gật đầu, Khang lôi trong cặp ra chai nước rồi đặt mấy viên thuốc vào tay Linh.
- Uống đi.
Khang cẩn thận bóc miếng dán hạ sốt, vén tóc mái của Linh lên rồi tỉ mỉ dán ngay ngắn lên trán cô, dán xong cậu liền cười toe toét.
- Được rồi, có phải là tôi rất tốt với cậu không?
- Cảm ơn. -_-
Trong giờ học hôm đấy, thỉnh thoảng lại bị ánh nắng yếu ớt ngoài sân chiếu vào chói mắt, Linh cau mày quay đầu sang hướng khác rồi tiếp