Việt ngồi quan sát mọi người trong bếp làm việc, chăm chú và tỉ mỉ, hóa ra dáng vẻ của anh khi đó là như thế này à, nghĩ vậy, anh mỉm cười.
Điện thoại trong túi báo có tin nhắn mới, anh bỏ miếng băng từ trên tay xuống bàn, viết mật khẩu mở khóa.
" Em vừa tìm được một quán hải sản ngon lắm, lát về mình đi ăn anh nhé. "
" Hay để tối mai anh đưa em đi nhé, hôm nay anh thấy hơi mệt. "
Chưa đầy 2 giây sau đã thấy tin nhắn trả lời :
" Anh trong bếp nấu có mấy món ăn thôi thì có gì mà mệt, em làm ở quầy tiếp tân ngày nghe cả trăm cuộc điện thoại chưa kêu gì thì thôi, hay anh tiếc tiền chứ gì? "
Việt vừa đọc tin nhắn, khuôn mặt vừa thay đổi biểu cảm từ ngạc nhiên, tức giận, tự ái, sau đó là đến thất vọng.
" Em nói cái gì thế? Anh không vui đâu, anh biết là anh không bằng bạn trai cũ của em, nhưng thử hỏi từ trước tới nay anh có để em thiệt thòi bao giờ không? Em thích gì, trong khả năng của anh anh đều mua cho em, từ trước tới nay anh có tiếc cái gì với em à? "
Tin nhắn trả lời lại tới:
" Anh không bằng anh ấy là chắc chắn rồi, nếu anh mệt vậy thì thôi vậy, để em bảo anh Thông bếp trưởng của anh đưa em đi cũng được, anh ấy mời em mãi rồi nhưng vì anh em đều từ chối đấy! "
" Em đừng làm anh thất vọng. "
" Anh mới là người làm tôi thất vọng đấy, Việt ạ. "
Việt chưa nghĩ ra được mình nên trả lời gì lại câu này của người yêu thì chưa đầy 3 giây sau tin nhắn nữa lại tới:
" Nếu anh chưa biết mình sai thì chia tay đi, tôi chán anh lắm rồi. "
Lần nào cũng vậy, mỗi lần cãi nhau cô ấy lại đòi chia tay, anh lần nào cũng là người xuống nước làm lành trước, lần này cũng vậy:
" Thôi được rồi, là anh sai, anh xin lỗi."
" Sao nghe miễn cưỡng thế?"
" Em còn muốn như thế nào nữa?"
" Thôi, coi như em chưa nói gì, chiều về em đợi anh ở sảnh khách sạn đấy."
Việt trả lời xong thì tắt máy, tay ôm đầu chán nản, Doanh - một đồng nghiệp hơn anh 3 tuổi đi ra thấy vậy thì vỗ vai hỏi:
- Vẫn chóng mặt à?
- Đâu, không ạ.
- Ừ, 2 tiếng nữa tan rồi, về nhà ngủ sớm đi.
- Lan Anh muốn đi ăn hải sản anh ạ.
Vừa nhắc đến chữ Lan Anh, mặt Doanh hiện lên 2 chữ chán ghét, anh ngồi xuống nhìn Việt:
- Anh bảo này, đừng chiều nó quá, con này được ai chiều là nó được nước lấn tới ngay. Từ ngày chú yêu nó trông chú có khác gì thằng ất ơ không?
Việt chẳng nói gì, chỉ cười, tay với lấy miếng hồng ngâm được bổ sẵn trên bàn, Doanh lại nói tiếp:
- Từ đợt nó cứ bắt chuyện với chú là anh đã không ưa rồi, lại thêm tiếng tăm lẳng lơ lừng lẫy của nó ở khách sạn là anh càng có ác cảm với nó hơn.
- Cô ấy không phải người như vậy đâu anh, chắc người ta không thích nên người ta mới đồn để dìm dập cô ấy thôi.
- Một vài đứa nói thì có thể suy nghĩ lại, coi như chúng nó ghen tị, nhưng đằng này, cả đống con gái làm cùng nó đứa nào cũng nói thì chú bảo không thật sao được hả em. Đã vậy đứa nào cũng ghét nó, có đứa nào thèm chơi với nó đâu.
Thấy Việt cạn lời, Doanh lại được đà nói tiếp:
- Anh bảo này, một đứa con gái được đánh giá tốt, không phải nó được bao nhiêu thằng con trai khen, mà là được bao nhiêu đứa con gái nói tốt về nó em ạ. Anh nghĩ chú nên suy nghĩ về mối quan hệ này nhiều hơn.
Doanh đứng dậy, không quên vỗ vai anh rồi đi thẳng vào bếp, Việt im lặng nhìn xa xăm vào khoảng không trước mặt, bảo anh suy nghĩ lại à, anh biết bắt đầu từ đâu đây?
Ngày làm việc vất vả cuối cùng cũng kết thúc, Doanh lấy giúp Việt balo trong tủ, sau đấy cả hai cùng ra về. Vừa xuống sảnh tầng 1 thì thấy Lan Anh đang nói chuyện với Thông - bếp trưởng của anh, cũng là cháu họ của chủ khách sạn. Doanh và anh đi lại gần hai người họ, giọng nói ngọt như mía lùi của Lan Anh vang lên:
- Cảm ơn lời mời của anh nhé, nhưng em bận mất rồi, để mai rảnh mình cùng đi nhé.
- Cứ từ chối anh thế này là không được đâu nha cô bé, anh giận đấy.
Thông đưa tay lên nựng má cô, trong khi cô ta chẳng hề né tránh gì dù bạn trai mình gần ngay bên cạnh, Việt cau mày không vui:
- Đi được chưa?
Thông nghe thấy tiếng anh liền quay ra cười nhếch mép, sau đấy quay lại nói với Lan Anh:
- Vậy để hôm khác bé đi với anh nhá.
- Vâng, anh về đi ạ.
Đợi Thông đi khuất vào lán xe, Doanh mới hất mặt với Lan Anh tỏ vẻ khó chịu:
- Mày là con gái con đứa, có bạn trai rồi mà không biết giữ mặt mũi gì à? Mày không giữ cho mày thì mày cũng phải giữ cho thằng Việt chứ.
Lan Anh mở túi sách đang khoác trên vai lôi ra hộp trang điểm nhỏ dặm lại phấn mắt, khinh khỉnh nói:
- Thì làm sao?
Doanh định nói thêm thì bị Việt ngăn lại, Doanh càng cáu hơn gắt:
- Thằng này để im, là con gái dù thân đến đâu thì cũng phải biết giữ khoảng cách nhất định với thằng con trai khác, nhất là khi mình đã có bạn trai rồi.
Lan Anh chẳng thèm quan tâm, tay đóng nắp hộp trang điểm lại bỏ vào chỗ cũ rồi chỉnh lại mái tóc của mình.
- Này, anh nói mày có nghe không đấy Lan Anh?
- Em vẫn đang nghe đây còn gì.
- Mày đòi nó đưa mày đi đâu? Thằng Việt vừa bị chảy máu cam đấy, đi đâu thì để hôm khác rồi đi, còn hôm nay thì để nó về nghỉ sớm.
- Gớm không, đàn ông con trai chảy có tí máu cam mà cứ như là mất mấy lít máu không bằng ý.
Doanh cười nhạt một tiếng, buông ra một câu chửi thề rồi đưa balo cho Việt:
- Đ****, nói chuyện với mày chỉ tổ làm tao lộn tiết lên thôi.
Lan Anh cũng không vừa, câng câng mặt về phía anh:
- Ai mướn anh nói đâu mà anh càu nhàu cái gì từ nãy tới giờ.
- Ừ, thế thì được, tao cũng mặc xác chúng mày, đến lúc mất đi rồi thì mày sáng mắt ra.
- Cảm ơn ông anh già đã nhắc nhở, mà em cũng nhắc ông anh thêm nữa là từ lần sau bớt chõ mồm vào chuyện người khác đi.
Doanh như phát điên,