"Ca ca keo kiệt, có mỗi cái bánh cũng không cho muội biết!"
Ta bỏ bánh xuống luôn, không thèm ăn nữa, nhìn xuống dòng người bên dưới đang nối tay nhau thả đèn.
Ca ca thấy ta không vui liền khéo miệng nói sang chuyện khác.
"Được, muội muội giận dỗi là lại muốn có thêm vài bộ trang sức mới nữa hay sao, bộ trước đó ta tặng không thấy đeo nhỉ?
Hay là đồ của ta mua xấu xí quá, đã bị vứt ở xó nào rồi cũng nên!"
Ta ngẩng đầu, vội vã nhìn qua.
"Ca, muội vẫn còn giữ đủ mà, mấy món đó không xấu, chỉ là muội sợ bị trầy xước nên không dám đeo ra ngoài tùy tiện thôi! Những dịp đặc biệt đều mang đồ của huynh tặng cả!"
Thấy ta đã hết dỗi, ca ca đặt tách trà xuống, chỉ vào túi tiền trong ống tay áo, tự hào nói.
"Cứ đeo đi, bộ nào đeo chán rồi ta mua bộ khác cho muội cất giữ! Ta có nhiều tiền mà!"
Chứng kiến bộ dạng đầy khoa trương của ca ca, ta lắc đầu, ngược lại khẽ mắng.
"Xì! Có nhiều tiền là hay lắm sao? Ca ca đó, vẫn là nên tìm một người quản lý nhà cửa sớm đi thì hơn! Không có người quản, huynh xem huynh tiêu xài thật hoang phí quá!"
"Sao phải tìm người quản lý gì nữa, ở nhà đã có quản gia, ra ngoài thì...!túi tiền ta tự giữ lấy là được, gọn gàng rồi mà!"
Ta chau mày, không hiểu sao đầu óc ca ca càng ngày càng chậm tiêu như vậy nữa.
"Ý muội không phải thế!
Muội nói huynh biết, vài hôm trước, mấy thế gia khác tìm đến phủ chúng ta đều muốn gả con gái của họ cho huynh đấy! Mẫu thân và muội tiếp đón bọn họ mấy ngày liên tiếp đến đau cả đầu đây này!"
"Phụt..."
Ca ca nghe xong phun luôn ngụm trà đang uống dở bay cả râu ra ngoài, một tay vỗ lấy ngực ho khù khụ, một tay chỉ trỏ, miệng thì lắp bắp nói không ra hơi.
"Gả...!gả...!gả cho ai mà gả!
Muội đó..., còn nói nhăng nói cuội nữa là ta không thèm mua trang sức cho nữa đâu!"
Ta đứng dậy, vỗ vỗ lưng ca ca, trưng ra khuôn mặt nghiêm túc mà khuyên bảo.
"Ca, huynh suốt ngày chỉ biết đánh đấm, hết rồi thì đi bắt người, không chịu lo nghĩ đến việc thành gia lập thất, đến lúc có tuổi, trời trở gió rồi không có ai ở bên chăm sóc cho thì sao?"
"Ta...!Ta...!Ta đây đã tiêu tiền cho muội, thì sau này đợi muội thành thân, đến lúc ta già rồi, muội và muội phu lo lại cho ta là được!
Huống hồ ta còn nhiều tiền như vậy, không chừng có thể lo luôn cho cả hai người đó chứ!"
Ca ca nói xong thì vênh mặt lên, ra vẻ tự hào lắm.
Ta thở dài chán ngán, vỗ mạnh vào lưng ca ca một cái đánh bốp.
"Ca, đừng đùa nữa!"
"Ta nói thật mà! Không có đùa!"
"Muội đang nói chuyện nghiêm túc đấy!"
"Ta cũng nghiêm túc!"
"Lớn rồi còn nói gì vậy không biết!"
"Hôm nay còn kiếm chuyện bắt bẻ ta rồi sao, tỷ...!tỷ chắc là lớn hơn ta nhiều nhỉ, tỷ tỷ! Tỷ tỷ!!!"
"Thôi, không đùa nữa!"
"Tỷ tỷ khát rồi phải không, để đệ rót nước cho tỷ nhé! Tỷ tỷ! Nước tới rồi đây! Cẩn thận bị sặc nhé!"
"Đừng đùa nữa!"
"Tỷ tỷ không cần đệ nữa rồi sao?"
"Đã bảo là không đùa mà! Huynh muốn chết hả!"
...
Ta và ca ca ngồi trò chuyện thêm một lúc, bỗng nhiên ta quay đầu thì thấy Kinh Đằng từ xa đang nhìn xung quanh, chỉ cần hắn bước qua khỏi cây cầu trước mặt là có thể nhìn thấy ta đang ngồi ngay bên ngoài.
"Tẫn Linh, ta phải đi rồi, chuyện hôm nay là bí mật của ta và muội, phụ thân mẫu thân không cần biết! Được chứ?"
Ta gật đầu: "Muội nhớ rồi!"
Sau đó ca ca vội vàng từ biệt rồi đi mất, ta từ trên lầu được hạ nhân dẫn đi xuống bằng cửa sau, vờ cầm theo một cái bình nước đi tới đụng mặt Kinh Đằng.
Khi Kinh Đằng trông thấy ta liền phát hoảng, hắn cúi đầu.
"Bẩm Tiểu thư, nô tài chậm chạp, quay về muộn xin Tiểu thư trách phạt!"
"Không cần, về chỗ cũ đợi Cẩn Y đi!".
Ta bắt đầu vòng lên cầu đi tiếp.
"Tiểu thư, Tướng quân cho nô tài đến báo, mời Tiểu thư về phủ nghỉ ngơi sớm! Trời sắp mưa rồi!"
"Được, ta cũng mệt rồi!"
Ta ném bình nước cho Kinh Đằng giữ, định sẽ quay lại chỗ ban nãy chờ Cẩn