Đang chìm trong giấc ngủ ngon, ta đã nghe thấy tiếng chim hót, nhưng tiếng hót đó rất chói tai, chắc chắn là tiếng của con chim khướu chết tiệt kia, sáng nào nó cũng tới đậu ở cái cây trước sân, lúc nó cất tiếng luôn làm ta bực mình thức giấc.
"Cẩn Y sao không mau đuổi nó đi chứ?".
Ta nhíu mày tức giận, miệng làu bàu.
Khi mở mắt ra, ta vừa choàng ngồi dậy, vô cùng ngạc nhiên nhìn thấy trước mặt là phụ thân và mẫu thân.
"Tẫn Linh, Tẫn Linh tỉnh rồi!"
"Mau gọi đại phu sang chẩn mạch cho Tiểu thư!"
"Vâng ạ!"
Ta chưa kịp hiểu gì cả, một đám đại phu đã ba chân bốn cẳng chạy ào vào phòng, mẫu thân kéo tay áo, kê tay ta lên một cái gối nhỏ, bọn họ bắt mạch xong thì cùng lui ra ngoài với phụ thân.
"Tẫn Linh, con tỉnh rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe."
Mẫu thân nói xong thì vội vã rời đi, bảo là xuống nhà bếp mang cháo nóng cho ta lót dạ, theo sau gót như cũ vẫn là Lũy quản gia.
Ta thấy đầu hơi ê ẩm, vỗ vỗ mấy cái và ngồi tựa vào đầu giường, đưa mắt nhìn quanh phòng mà không thấy Cẩn Y đâu, liền hỏi một nô tỳ đang đứng.
"Cẩn Y đâu?"
"Bẩm Tiểu thư, Cẩn Y tỷ tỷ...!Cẩn Y tỷ đang bị phạt quỳ ở ngoài!"
Ta đứng dậy, nô tỳ đứng ở đầu giường liền bước nhanh tới muốn ngăn cản.
"Tiểu thư, người vừa mới khỏi bệnh, không nên ra ngoài gió!"
"Bệnh cái gì, buông ta ra!"
"Tiểu thư...!"
"Tiểu thư người cẩn thận!"
Trong lúc ta cố đẩy hai nô tỳ đang cản ta lại, phụ thân từ bên ngoài mở cửa bước vào.
"Tẫn Linh, con làm gì vậy?"
"Phụ thân..."
"Có chuyện gì sao?".
Phụ thân nhìn hai nô tỳ giữ hai bên tay ta, bọn họ vội buông ra cúi người xuống, một nô tỳ nói.
"Bẩm Đại nhân, Tiểu thư...!Tiểu thư muốn ra ngoài, nô tỳ sợ người mới khỏe lại bị gió lạnh ảnh hưởng ạ!"
Vùng khỏi tay mấy nô tỳ mà mẫu thân để lại canh chừng mình, ta mới nhỏ tiếng.
"Phụ thân, con muốn tìm thị nữ của con, mấy kẻ này hầu hạ con không quen!"
"Gọi thị nữ của Tiểu thư vào đây, lui ra hết đi!"
Phụ thân phất tay áo, một nô tỳ lui nhanh ra ngoài, lát sau đã dẫn Cẩn Y tới, Cẩn Y quỳ trước mặt phụ thân ta, hai tay để cao quá đầu, hành lễ.
"Bẩm Đại nhân, Tiểu thư, nô tỳ chính là thị nữ thường ngày chăm sóc cho Tiểu thư!"
Phụ thân trầm mặc một lúc mới nói.
"Tẫn Linh đã tỉnh rồi, cũng nên nói về chuyện hôm đó đi!"
"Chuyện hôm đó...".
Ta đứng im, bất chợt nghĩ lại một chuyện gì đó không còn rõ, phía sau đầu bỗng dưng nhói đau lên.
"Bẩm Đại nhân, nô tỳ đã khai toàn bộ đúng sự thật, tuyệt đối không có một câu nào dối trá!"
Cẩn Y rành mạch từng chữ, phụ thân ngồi xuống ghế, gật đầu bảo ta cùng ngồi, một nô tỳ mang đến cho ta cái áo choàng giữ ấm rồi rời đi, khép cửa phòng lại.
"Ngươi, kể lại cho ta nghe!".
Phụ thân nghiêm mặt nhìn Cẩn Y, nàng lần nữa thuật lại câu chuyện.
"Bẩm Đại nhân, Tiểu thư,
Hôm đó sau khi Tiểu thư và nô tỳ bị lạc vào dòng người, thì có một tên thị vệ chạy tới, hắn tự xưng là thị vệ của Đại nhân cử đến giữ an toàn cho Tiểu thư, còn nói, hắn tên là Kinh Đằng,
Nô tỳ thấy hắn mặc y phục giống như mấy người đi theo Đại nhân lúc xuống xe ngựa, còn đeo cả dây ngọc bội có dấu hiệu của Lưu phủ, nên hoàn toàn không có nghi ngờ gì,
Chúng nô tỳ đi được một lúc, vì Tiểu thư bị mệt nên sai nô tỳ đi tìm chỗ nghỉ chân, nô tỳ không dám để Tiểu thư một mình nhưng còn có Kinh Đằng ở lại nên nô tỳ mới rời đi một lát, đến khi nô tỳ quay lại thì không thấy người và tên thị vệ đó đâu nữa,
Nô tỳ lo lắng nên đã chạy khắp nơi xung quanh chỗ cũ để tìm Tiểu thư, khi chạy đến chân cầu thì nô tỳ nghe có tiếng xe ngựa chạy vụt qua rất nhanh, nô tỳ liền men theo mấy cái ngõ, phát hiện được dây chuỗi ngọc mà Tiểu thư thường đeo trên người đang nằm giữa một đoạn đường vắng,
Còn nghe có tiếng ngựa kêu ở phía trước, nô