Ta điều chỉnh nhịp thở, nắm chặt tay, vịn vào vai người đằng trước, nếu chưa phải đường cùng ta tuyệt đối không chịu thua, chỉ cần ta ngồi yên sau lưng Cẩn Y, ngựa sẽ sớm tới tiệm giấy, đến lúc đó có thể nhờ người giúp đỡ.
"Tẫn Linh...!không đáng sợ...!"
Kìm lại nỗi lo lắng, ta cũng nhận ra trên thực tế bọn chúng vẫn còn cách chúng ta một khoảng khá xa, bởi vì chúng có nhiều người hơn nên mới phát ra tiếng ồn ào cực lớn.
Cẩn Y ngồi phía trước, bình thản thúc ngựa lao đi nhanh vun vút như đã quen từ lâu, ta cũng tin tưởng Cận An ở lại đó sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng không may.
Con ngựa đang chạy thì dừng phắt lại, dựng thẳng hai chân trước đứng dậy, hí vang.
Ta giật mình, Cẩn Y cũng không kịp xoay sở, hai người chúng ta cùng bị hất văng khỏi lưng con ngựa, rơi xuống bãi đất.
Ngựa ngã khuỵu ngay sau đó, bị trúng một mũi tên ở cái chân sau, nó quằn quại khiến máu bắt đầu túa ra như suối.
Cảnh đó trước mắt ta thật khủng khiếp, Cẩn Y ngồi dậy, đỡ ta lui về một gốc cây khuất tránh tên, nàng đồng thời chắn đi phần nào hình ảnh con ngựa phía trước.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
“Ta...!ta...!không sao.”
Hai chúng ta đều biết con ngựa này coi như xong đời rồi, nhưng bọn chúng còn đang đuổi theo đằng sau, mũi tên bắn được tới ngựa đang chạy chứng tỏ người bắn không phải loại tầm thường.
Và hiện tại, mỗi một khắc trôi qua đều đáng giá bằng tính mạng, chúng ta không thể bỏ lỡ thêm nữa.
“Tiểu thư, người có thể chạy không?”
“Có thể… ”
Sau đó, hai người chúng ta bắt đầu chạy, nơi này đồng không mông quạnh, không có chỗ nào có thể trốn tạm vào được, mà nếu có thì với tình hình này cũng không cầm cự được bao lâu, chỉ có chạy thoát là cách duy nhất.
Sức khỏe ta vốn không quen vận động nhiều, đi chưa được xa đã mệt đến kiệt sức, ta có suy nghĩ đến chuyện cho Cẩn Y đi trước tìm Khúc Phong và Thanh Phi xin cứu giúp.
“Đi đi, mau chạy đi trước tìm Khúc Tướng quân và Thanh Phi đi… rồi quay lại cứu ta!”
“Tiểu thư, nô tỳ không bỏ mặc người đâu! Người làm sao dám chắc Quách Tiểu thư sẽ cứu người, nếu Quách Tiểu thư đi khỏi đó rồi thì sao, nếu nô tỳ tới nơi không thấy bọn họ thì Tiểu thư một mình ở đây phải làm sao?”.
Cẩn Y cứng rắn nói, ta trước giờ chưa từng thấy qua vẻ mặt này của nàng lần nào.
“Ta…”
Nói rồi, Cẩn Y không đợi lâu, đã đứng lên dìu ta đi tiếp.
Tiếng vó ngựa của bọn chúng ngày một gần, ta bước đi ngày một chậm, không nghĩ mình sẽ bị bắt trong tình huống này, ít nhất khi ta còn một ít thời gian, phải còn có cách nào khác chứ.
Chúng ta chậm chạp vừa đi vừa ẩn mình vào góc khuất dưới chân sườn núi, chưa được nửa dặm, trong khi ta đang nghĩ cách, Cẩn Y đột ngột nhớ ra gì đó, bảo ta đứng yên chờ, còn nàng lấy trong túi áo ra một cái ống.
Chạy không quá xa, Cẩn Y quẹt một que diêm rồi thả nó bay thẳng lên cao.
Cái ống vừa đốt lên, xuất hiện một cột khói từ chỗ chúng ta đang đứng hướng thẳng lên trời, ở xa chắc chắn có thể nhìn thấy được.
"Cẩn Y đang đốt pháo khói, nhưng cây pháo này ở đâu ra?"
Cẩn Y như hiểu rõ thắc mắc hiện trên mặt ta, quay lại nói.
“Tiểu thư, cái này là… Cận An đưa cho nô tỳ, dặn khi nguy hiểm phải gửi báo hiệu!”
Ta biết rõ, pháo khói phát tín hiệu có thể có người tới cứu, đồng nghĩa với việc bọn chúng cũng sẽ tìm được ta đang ở chỗ này.
Ta bây giờ không biết, hành động này của Cẩn Y là đáng khen hay là đáng trách nữa.
Không lâu sau, đúng như dự đoán, tiếng ngựa của bọn chúng đã đuổi kịp tới, ta đếm tất cả có mười tên, và không thấy Cận An đâu.
Nếu chúng chia nhóm, vậy bên kia Cận An đang phải đánh một lúc ngần ấy người.
Ta kéo tay áo Cẩn Y lùi chậm chạp ra sau, là do ta không chạy nổi nữa, cột khói tuy đã đốt nhưng không một ai đến.
Bọn chúng bước xuống ngựa, ta nghe loáng thoáng một kẻ nói muốn bắt sống ta, không được làm bị thương.
Ta dừng lại, rút một con dao găm có chuôi mà ta lén đem theo, nói với Cẩn