"Đừng sợ!"
Giọng nói đó làm ta như bừng tỉnh, ngơ ngác chưa hiểu gì thì cửa xe đã từ từ mở ra.
Ta không biết điều gì đang ở bên ngoài chờ mình, không biết liệu có phải đã đến nơi bọn chúng muốn đưa ta tới, hay không biết có phải có ai đã đến cứu mình không.
Cánh cửa bật mở, những tiếng động xôn xao lớn dần, ta lần lần bước ra phía ánh sáng, xác nhận không phải là tên cầm đầu mới rụt rè xuống chiếc xe.
Trước mặt là một người đứng sừng sững, thân mặc giáp, xung quanh không một tên bắt cóc nào, và kẻ cầm đầu đứng bên kia đã bị hai người bắt giữ, những kẻ còn lại đều nằm trong vũng máu.
Từ đằng xa, một nhóm binh sĩ hoàn toàn tóm gọn mấy tên cố bỏ chạy, gã phu xe gian ác cuối cùng cũng nằm yên một chỗ mãi mãi, hai mắt còn không kịp nhắm.
Mùi máu tỏa ra trong không khí, tanh tưởi làm ta che miệng buồn nôn.
"Khiến Tiểu thư kinh sợ rồi!"
Lời nhắc nhẹ chợt bật ra, ta mới nhớ mình còn chưa chào hỏi người trước mặt, liền vội vã.
"Đa tạ ơn cứu mạng...!của...!Tướng quân, sau này Lưu Tẫn Linh nhất định báo đáp!"
"Dương Kỳ."
Người phía trước trả lời, nhưng ta vẫn nhớ rõ ràng ta chưa kịp hỏi về danh xưng gì hết mà nhỉ.
Chúng ta đứng im lặng một lúc lâu nhưng không nhìn thẳng vào nhau, khi nghĩ rằng hoàn cảnh kì lạ này nên kết thúc, ta lên tiếng trước.
"Dương...!Tướng quân..."
Ta ngẩng đầu lên, nhìn Dương Kỳ, bên ngoài hắn mặc một bộ giáp chiến, kim quan bằng bạc sáng bóng, trên tóc còn vương ít bụi, gương mặt nghiêm nghị, phát ra một vầng khí vũ hiên ngang quanh người, bao da hai bên cánh tay vô tình gây chú ý vì đã cũ sờn đến suýt rách, cũng vô tình ta nhìn thấy lòng bàn tay hắn.
"Dương Tướng quân, tay..."
Dương Kỳ nhấc tay lên xem, im lặng rút ra một cái khăn tối màu, lau nhanh đi vết máu sạch sẽ.
"Không cần lo, bọn chúng chỉ là mấy tên thổ phỉ nhỏ, ở đây chặn đường cướp bóc của người có tiền thôi."
Hắn nói, nhưng với cảm tính của mình, ta không hề tin điều Dương Kỳ vừa nói là thật.
Ta nhìn vào xe ngựa bên cạnh, tự nắm chặt lấy tay, cố không tỏ ra sự run rẩy nào hỏi ngược lại hắn.
"Dương Tướng quân, ngài có chắc chắn bọn chúng là thổ phỉ đến chỉ để cướp của không? Ngài cũng thấy phải không, bọn chúng chuẩn bị sẵn cả xe muốn mang người đi, thổ phỉ không chu đáo đến thế."
Dương Kỳ nhìn sang ta, vẻ mặt chưa biết nên trả lời như thế nào thì một thuộc hạ đến, có vẻ là có mặt ta không tiện, nên ta quay sang chỗ khác cho bọn họ nói chuyện, nhìn thấy tên cầm đầu bị bắt giữ ngã gục dưới đất.
"Mới vừa nãy, hắn..."
Đợi cho thuộc hạ của Dương Kỳ rời đi khỏi, ta mới hỏi hắn thêm một câu.
"Dương Tướng quân, kẻ cầm đầu tự tử rồi phải không?"
Dương Kỳ không còn cách nào khác ngoài gật đầu.
"Lưu Tiểu thư nói đúng, bọn chúng không phải thổ phỉ...!"
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Nghe thấy tiếng gọi của Cẩn Y, ta liền quay người tìm kiếm, nàng từ bên kia đang dốc sức chạy tới cái xe ngựa chỗ ta đang đứng, cả bộ y phục trên người bê bết chỉ toàn là máu.
Ta hốt hoảng đi tới đón tay Cẩn Y, nhìn quanh cả người nàng một lượt.
"Ngươi bị đâm trúng ở đâu, sao lại nhiều máu chảy thế này?"
Cẩn Y lắc đầu nguầy nguậy: "Tiểu thư, nô tỳ không bị thương, máu này là của bọn chúng bắn vào người nô tỳ ạ!"
Trong chốc lát, ta có thấy ánh mắt Dương Kỳ di chuyển qua Cẩn Y một lượt, rồi hắn nhanh chóng thu lại.
"Lưu Tiểu thư, ta sẽ cho một đội hộ tống cô về tới Lưu phủ!"
Ngẫm lại cũng đúng, giờ chúng ta không còn xe ngựa, cũng không biết về bằng cách nào, huống hồ còn một người nữa chưa thấy quay lại, ta nhìn sang Dương Kỳ.
"Đa tạ Dương Tướng quân, chúng ta chỉ cần mượn ngựa là đủ, cách đây nửa dặm còn cận vệ của ta cũng bị bọn chúng bao vây, Dương Tướng quân có thể giúp ta một lần nữa không? Sau này Tẫn Linh nhất định báo đáp!"
Dương Kỳ nghe xong, có vẻ còn điều chưa thông suốt, cuối cùng hắn hỏi ta một câu.
"Lưu Tiểu thư cho rằng cận vệ của mình còn sống không?"
Tuy rằng hắn chưa chắc đã