Mấy hôm sau, quận chúa đã khỏe hơn, nhưng nàng không ngừng khóc lóc.
Cũng phải, thử tưởng tượng ý trung nhân trong lòng mình nắm tay người khác bỏ đi trước mặt mình trong tiệc sinh thần như vậy, thân quận chúa sao có thể chấp nhận cho nổi.
Ta tới thăm nàng mỗi ngày, tổ phụ thỉnh ta nói chuyện cho nàng hiểu, khuyên can nàng đừng chỉ vì một nam tử làm xấu mặt bổn phủ.
Ta dĩ nhiên vâng lời làm hết sức mình.
Chỉ là...
Chỉ là quận chúa kiên quyết không chịu thôi khóc, nàng nói cả đời này chỉ đồng ý gả cho Khúc Tướng quân, nếu không nàng sẽ xuất gia vào chùa ở luôn, tổ phụ nàng vô cùng thương cháu gái, chỉ đành cố dỗ ngọt, nhờ ta vào ở cạnh chăm sóc, sợ nàng nghĩ quẩn mà làm điều dại dột.
Hôm nay ta lại đến thăm quận chúa như mọi khi.
Nhưng...
Nhưng ngay bây giờ nàng lại muốn gặp mặt Khúc Tướng quân, muốn nghe hắn nói thật rõ ràng với nàng.
Bằng không nàng sẽ vô chùa đi tu ngay hôm nay luôn!
Tổ phụ nàng ôm đầu, suýt ngất vật ra đất mấy lần, còn ta trước giờ cũng chưa từng thấy qua quận chúa hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Phụ mẫu nàng đang dở việc ở tận huyện trấn xa cách đây nghìn dặm, mẫu thân nàng chỉ đành biên thư nhờ mẫu thân ta cho phép ta đến Dạ Quân phủ ở, tiện trông nom cho quận chúa, chờ đến ngày mẫu thân nàng sớm trở về.
Một buổi trưa, ta ngồi dùng cơm với tổ phụ quận chúa, nghĩ cách giải quyết chuyện này, mấy hôm nay quận chúa bỏ ăn bỏ uống làm ta cũng đau đầu chết đi được.
Trạch quản gia đã dọn đồ ăn lên, nhưng người lớn chưa động đũa, ta cũng ngồi im ở đó.
"Tẫn Linh, con xem Nguyệt Quân nó làm sao ra nông nổi này, trời ạ! Nguyệt Quân con ơi!"
Ta cầm đũa gắp một ít thức ăn cho Dạ tổ phụ, rồi ngồi chờ đợi.
"Bây giờ, tên tiểu tử...!ác ôn, quái quỷ, bội bạc, tên khốn họ Khúc kia đang ở tít tắp ngoài biên giới, nó ở đây nhất nhất đòi gặp hắn thì ta biết phải làm sao, chẳng lẽ ta không tiếc mạng nó mà...!ta đâu có điên mà cho nó đi ra cái nơi nguy hiểm...!trùng trùng ngoài kia!"
Ta thở dài, ta cũng không thể thay nàng mà đi được, hiện tại cũng không có kế nào giúp cho Dạ tổ phụ.
Dạ tổ phụ cũng thở dài, bụng kêu vài tiếng ọt ọt, ông vừa động đũa dùng cơm thì hạ nhân bên ngoài lại tông cửa vào rối rít bẩm báo.
"Bẩm Đại nhân, Lưu Tiểu thư, quận chúa...!quận chúa đòi nhảy hồ tự vẫn, hiện đang đứng trên cầu Thủy Hồ rồi ạ!"
Ta vừa cầm đũa chưa đủ hai chiếc, tổ phụ đã ném đũa đi hấp tấp phóng vèo ra cửa suýt trượt ngã bởi bậc cửa.
"Trời ơi!
Phụ mẫu của nó về chưa? Lũ con của ta đi đâu rồi?
Mau dẫn ta tới Thủy Hồ, Tẫn Linh...!Tẫn Linh mau...!mau mau đi nhanh lên!"
"Bẩm Đại nhân, phụ mẫu quận chúa còn đang trên đường tới trạm dừng Phục Thanh, sợ là hai ngày nữa mới kịp quay về!".
Một hạ nhân vừa rối loạn chạy theo sau vừa bẩm báo.
"Hai ngày nữa thì nó...!hu hu hu,
Tẫn Linh đi mau, mau giúp ta..., ngăn nó lại...,
Gọi hết hạ nhân đi theo Lưu Tiểu thư nhanh lên!".
Dạ tổ phụ bước chậm lại, hai tay ôm ngực tựa vào một cái cây mà thở hổn hển.
Hồ Thủy Hồ trong phủ Dạ Quân sâu tới sáu bảy thước, trước giờ quận chúa không biết bơi, rơi xuống rồi chỉ có thể nói không có đường về.
Ta xách váy chạy ra trước, theo sau là đám hạ nhân Dạ Quân phủ.
Vì rõ đường trong phủ như lòng bàn tay, ta chạy một mạch tới hồ Thủy Hồ, từ xa thấy quận chúa đang đứng trên cầu, sắp trèo lên thành cầu mất rồi, bên kia có tiếng réo.
"Quận chúa, người đừng dại dột!"
"Quận chúa, người mau xuống đi!"
"Quận chúa, đừng tiến tới mà!"
"Quận chúa..."
Lũ hạ nhân dốt nát kia thì không dám tới gần kéo nàng lùi lại, miệng vừa la vừa khóc um sùm còn quỳ gối van xin hết sức vô dụng.
Chắc bọn chúng tưởng nói suông là nàng sẽ nghe theo mà chịu xuống chắc.
"Đúng là dốt nát!".
Ta nghĩ, ta còn cách chân cầu mấy chục bước, quận chúa đã đặt một chân trèo