“Chín mươi bảy! Chín mươi tám!
Chín mươi chín!”
“Tần Vũ Phong, tao đã lạy được chín mươi chín lần, mày có thể giơ cao đánh khẽ để chừa cho tao con đường sống, được không?”
“Những lỗi lầm trước đây đều do †ao mà ra. Tao không nên dính líu đến Lâm Kiều Như, và không nên đánh Dương Bách Xuyên!”
“Xin mày, hãy xem như vì thể diện nhà họ Kiều của tao mà tha cho tao!
Chỉ cần mày chịu tha cho tao, ân oán trước đây sẽ bị xóa sạch, sau này tao sẽ không dám bén mảng đến làm phiền mày nữa!”
Kiều Thiên Dã cầu xin với giọng điệu khẩn thiết và chân thành.
Nhưng kỳ thực, đây là kế hoãn binh của anh ta.
Sống trên cõi đời này biết bao năm nhưng anh ta chưa bao giờ phải chịu sỉ nhục và đau đớn đến như thết Chỉ cần ra khỏi đây, anh ta chắc chắn sẽ tìm ra cao thủ mạnh hơn và quay lại báo thù.
“Hừi!” Tần Vũ Phong giễu cọt: “Hôm nay nếu tôi không đến kịp, Kiều Như đã bị anh hãm hại! Chỉ nói vài câu nhạt nhẽo như thế rồi mong tôi tha thứ? Đừng có mơi”
“Vậy mày muốn thế nào? Chi bằng giết tao luôn đi!” Kiều Thiên Dã nghiến răng nói.
“Giết anh? Thế thì dễ cho anh quát Tôi muốn anh phải hối hận cho đến chết!”
Vừa dứt lời, Tân Vũ Phong lao nhanh như chớp.
“Rầm!”
“Binh!”
“Bốp!”
Trong nháy mắt, đầu gối và chỗ hiểm dài hơn ba em kia của Kiều Thiên Dã bị tổn thương nghiêm trọng.
“Đồ khốn kiếp! Mày dám đá gãy chân của tao, cả chỗ hiểm của của tao!”
“Kiều gia tao sẽ không bao giờ tha cho ngươi!”
Kiều Thiên Dã gầm lên, trông anh ta điên dại như ác ma hung ác khiến ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.
“Tôi cũng sẽ không tha cho nhà họ Kiều! Có chiêu trò gì cứ đến tìm tôi!”
Tần Vũ Phong ngồi xuống, một tay ôm Dương Bách Xuyên và tay kia là Lâm Kiều Như, rồi sải bước rời khỏi sảnh tiệc.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Tần Vũ Phong đưa Dương Bách Xuyên đến bệnh viện và mời