Hàn Canh cau mày: “Có thể cùng lúc đánh bại cả trăm người như thế, có vẻ võ công của anh ta không phải hạng xoàng đâu. Chú chỉ e sức mạnh của anh ta đã đạt đến ám kình!”
Nghe tới đây, đám thủ hạ đứng dưới rùng mình.
Họ đã vật lộn trong cái thế giới này bao năm nay, nên cũng hiểu rõ các cao thủ trong giang hồ được chia làm ba cấp gồm minh kình, ám kình và hóa kình.
Người bình thường đã luyện võ được mười năm, nếu muốn tiến vào minh kình, họ chỉ cần luyện thêm những chiêu thức về da thịt là đã sở hữu sức mạnh vô song không ai bì kịp. Khi ấy họ có thể đấm chết một con bò chỉ với một cú đấm.
Về ám kình, chỉ cần luyện thêm về gân cốt và khí huyết đã có thể trở thành cao thủ hàng đầu, nhưng trường hợp này vô cùng hiếm có. . ngôn tình hài
Đạt đến hóa kình chắc chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Người như thế còn được mệnh danh là “võ đạo tông sư”, là người đã siêu phàm thoát tục, không còn bận tâm đến tranh đấu trong giang hồ nữa.
Tông sư ấy tựa như rồng, phải đợi cả trăm năm mới xuất hiện một người!
“Chú Hàn, nếu thằng nhãi ấy là cao thủ ám kình, vậy sau này cháu không còn hy vọng trả thù sao?” Kiều Thiên Dã căn răng, tỏ vẻ không cam lòng.
“Ha ha ha…”
Hàn Canh cười ngạo nghễ, rồi đáp lại với giọng điệu đầy tự hào: “Năm năm trước, chú đã là người đứng đầu ám kình, và giờ chỉ cách hóa kình tông sư vài bước mà thôi! Dù thằng nhãi ấy có thiên phú cũng chỉ mới đạt đến ám kình sơ kỳ. Nếu thế liệu cậu ta có đủ sức để đấu với chú? Chỉ cần chú ra tay, chưa tới mười chiêu, cái mạng rẻ rách của cậu ta sẽ nằm trong tay chúi”
“Vậy tuyệt quái”
Kiều Thiên Dã rất phấn khích, rồi chợt nghĩ ra điều gì đó: “Phải rồi, còn con khốn Lâm Kiều Như nữa! Giờ chỗ ấy của cháu đã hỏng, nếu đã chẳng thể đụng đến cơ thể của cô ta vậy hãy hủy hoại cả đời của cô tai”
“Chuyện này cũng chẳng có gì khó nhằn! Đó chẳng qua chỉ là một con nhóc. Sáng mai chú sẽ cử một đội quân đến bắt cô ta rồi mặc con chơi đùa!”
Hàn Canh vỗ ngực cam đoan với hắn.
“Nếu thế cháu phải cảm ơn chú Hàn! Bắt chúng phải lấy máu trả máu mới có thể rửa sạch mối hận trong cháu!”
Sắc mặt Kiều Thiên Dã trở nên dữ tợn với đôi mắt đỏ ngầu. Trong đầu anh †a đang nung nấu kế hoạch trả thù.
Sáng hôm sau.
Trời đã tạnh mưa, còn có cầu vồng với đủ sắc màu bắc ngang bầu trời.
Ánh nắng chiếu vào ô cửa sổ của căn biệt thự số sáu mươi sáu. Lâm Kiều Như thầm kêu lên bởi