Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như bước xuống xe.
“Hả? Cô gái kia là ai?”
“Thật sự là quá đẹp, là nàng tiên trong truyện cổ tích sao?”
Vô số ánh mắt của khách khứa đều nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều Như, giật mình sửng sốt. Hôm nay, Lâm Kiều Như cũng không chú ý đến trang phục, trên người chỉ mặc quần áo bình thường.
Nhưng vẻ đẹp của cô, vẻ đẹp tự nhiên khó ai có thể bỏ qua đượ!
c Mỗi một cái nhíu mày, nụ cười, cử chỉ, tất cả đều bộc lộ ra vẻ đẹp tự nhiên.
Nếu như Lâm Yến Vân là một bông hồng kiều diễm, có sức quyến rũ mê hoặc toát ra từ xương cốt.
Vậy thì Lâm Kiều Như chính là hoa sen trắng trên dãy núi Thiên Sơn, tao nhã và thánh khiết, âm thầm toát hương thơm.
Ngược lại, Tần Vũ Phong ở bên cạnh lại rất bình thường.
Nhưng ngay sau đó, đã có người nhận ra anh.
“Người trẻ tuổi kia không phải là con rể vô dụng của nhà họ Lâm sao?”
“Tôi nhớ ra rồi, trước đây Lâm Yến Vân kết hôn với anh ta và trở thành trò cười của toàn thành phố Dương Hải, bọn họ mới ly hôn cách đây không lâu!”
“Thật sự không ngờ… Cậu Hàng lại thích một người đã từng có gia đình!”
“Chỉ là một con đĩ, tại sao lại ở có thể ở bên cạnh cậu Hàng!”
Trong lòng tất cả các cô gái đều tràn ngập sự phẫn nộ, nhìn Lâm Yến Vân với ánh mắt thù địch.
Nghe được những lời này, hai má Lâm Yến Vân nóng bừng, đau đớn, giống như bị một roi quất vào mặt. Ba năm qua, bởi vì gả cho một tên rác rưởi, cô ta đã phải chịu vô số nhục nhã Nhưng bây giờ, cô ta đã tìm được chỗ dựa vững chắc là Hạng Hồng Vũ rồi!
Cô ta sẽ trả lại gấp đôi tất cả sự sỉ nhục mà mình từng hứng chịu!
Trước cổng biệt thự Lâm Kiều Như vô thức rụt cổ lại, tay chân luống cuống khi nhìn thấy một tràng diện lớn như vậy.
“Kiều Như, đừng sợ! Cho dù phía trước là núi đao biển lửa thì anh cũng sẽ bảo vệ em!”
Tần Vũ Phong nắm tay cô, sải bước vào biệt thự của Hạng Hồng Vũ.
Vô số ánh mắt rơi vào hai người bọn họ.
Lúc này, Hạng Hồng Vũ cũng ôm lấy vòng eo thon thả của Lâm Yến Vân, tiến lên chào hỏi.
Hạng Hồng Vũ hất cằm lên, vẻ mặt