Đây không phải người cô có thể chống lại “Phù.”
Lâm Kiều Như hít sâu một hơi, giống như đang ra quyết định, sau đó đầu gối hơi khụy chuẩn bị quỳ xuống.
Đúng lúc này, một bàn tay to rộng đỡ lấy bờ vai của cô.
“Kiều Như, hôm nay không ai có thể bắt em quỳ ở đây!”
Thanh âm của Tần Vũ Phong vang lên như chém định chặt sắt, vô cùng có khí phách.
“Thắng nhãi này, mày muốn cãi lại lời tạo sao?”
Hạng Hồng Vũ từ trên cao nhìn xuống, ảnh mắt hiện lên vẻ ngoan độc.
Tần Vũ Phong lạnh lùng nói: “Anh thực sự nghĩ rằng không có ai quản anh sao? Không bao lâu nữa, anh sẽ vì hành động ngu xuẩn ngày hôm nay mà phải quỳ xuống cầu xin dưới chân tôi!”
“Ha ha ha…
Hạng Hồng Vũ giống như nghe được chuyện nào đó rất tức cười, không kiêng nể gì cười to một trận.
Những người khác cũng theo anh ta cười vang, hiển nhiên đã coi Tần Vũ Phong là một tên điên.
“Này thắng nhãi, mày cho là mày dọa được tao à? Tao đã sớm thăm dò qua thân phận của mày rồi, chỉ là một tên vô dụng vô tích sự, tổn gạo nuôi ba năm mà ngay cả một con chó cũng không bång.”
“Chỗ dựa vững chắc duy nhất của mày là tập đoàn Phong Vân cũng bị tao đánh cho không còn sức chống đỡ. Nếu không phải trước đó mày có liên quan đến Lâm Yến Vân thì mày cũng không có chỗ đứng trong Hàng gia như bây giờ đâu.” Lúc này, Lâm Yến Vân cũng xen vào, khinh thường nói: “Tần Vũ Phong, điều tôi hối hận nhất đời này chính là nghe theo lời ông nội kết hôn với một tên phế vật như anh!”
“Nhưng mà thật may mắn, ba năm nay tôi với anh chia phòng để ngủ, cũng chưa bị anh chạm một sợi tóc nào!”
“Một kẻ bất lực giống như anh sao có thể xứng làm chồng của tôi, chỉ có người đàn ông đích thực như anh Hàng mới phù hợp với tôi thôi. Nói xong, cô ta gắt gao ôm lấy cánh tay Hạng Hồng Vũ, bộ dạng như chú chim nhỏ nép vào lòng người đàn ông.
“Sỉ nhục người khác thì tới ngày cũng đến lượt mình! Hạng Hồng Vũ, Lâm Yến Vân, bây giờ hai người vui sướng bao nhiêu, ngày sau sẽ khóc thảm bấy nhiêu!”
Tần Vũ Phong hơi nhếch khóe miệng, nói