Tâm trạng Tần Vũ Phong chùng xuống, không ngờ rằng chỉ vì một sai sót nhỏ mà anh đã để lộ ra thân phận của mình!
Ai ngờ rằng lúc sau, Lâm Kiều Như lại nói tiếp: “Chủ tịch Phong Vân là anh tìm đến sao? Từ lâu anh đã biết sự tài giỏi của chủ tịch Phong Vân vì thế mới mời anh ấy tới, thay chúng ta ra mặt! Chiếc mặt nạ này cũng là của chủ tịch Phong Vân để lại nhỉ.
“Há?”
Nghe xong Lâm Kiều Như nói, Tần Vũ
Phong ngây người.
Vừa nãy anh đã chuẩn bị sẵn sàng để thừa nhận thân phận rồi, ai ngờ rằng Lâm Kiều Như lại “hiểu lòng người đến thế, thay anh tìm ra một cái cớ hoàn hảo.
“À à…Kiều Như, em thông minh thật đấy, chỉ một lúc mà đã đoán ra sự thật! Không sai, chủ tịch Phong Vân là do anh mời đến đó!” Tần Vũ Phong thuận miệng nói ra. Lâm Kiều Như lộ ra biểu cảm quả nhiên là thế, sau đó lại cau mày: “Vậy từ giờ…chúng ta bớt làm phiền chủ tịch đi anh! Nợ tình nghĩa là thứ nợ khó trả mà…”
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Tần Vũ Phong và chủ tịch Phong Vân khác xa một trời một vực.
Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì sẽ mọi người đều sẽ không do dự mà chọn chủ tịch Phong Vân.
Tuy nhiên Lâm Kiểu Như đã sớm một lòng nguyện bên cạnh Tần Vũ Phong!
Cô không phải loại người thực dụng ham mê vật chất, nếu không thì dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình cô đã sớm được giả vào gia đình giàu có rồi.
Bây giờ, cô nguyện từ bỏ vinh hoa phú quý đề cùng Tần Vũ Phong sống một cuộc đời bình thường, giản đơn.
Thế nhưng còn về chủ tịch Phong Vân đã nhiều lần ra tay giúp đỡ họ, cô không biết nên báo đáp ra sao.
“Haiz…Chúng mình cứ về nhà trước đi đã!” Lâm Kiều Như nói.
Tần Vũ Phong thầm thở phào nhẹ nhõm. Lần này, xem như là anh đã thoát rồi!
Anh không cố tình lừa đổi Lâm Kiều Như, nhưng anh cũng không muốn tiết lộ thân phận thật sự của mình quá sớm. Đợi đến nửa tháng sau, tại lễ trao giải!
Dưới ánh nhìn của cả ngàn người, anh sẽ tặng cho Lâm Kiều Như một bất ngờ, hứa với cô ấy sẽ cho cô ấy một đời vinh quang!
Những ngày tiếp theo, cơn bão đã dần dẫn lắng xuống.
Nhà họ Hạng vốn đang chuẩn bị tiến