Anh cầm sợi dây chuyền Đôi Cánh Thiên Sứ lên, bước nhanh đến chỗ Lâm Kiều Như, đeo tác phẩm nghệ thuật trị giá 30 nghìn tỷ này lên cho cô.
Dây chuyền lộng lẫy phối hợp với nhan sắc như thiên thần của Lâm Kiều Như, như thể nó được chế tạo cho riêng cô vậy.
Mọi người ở đấy nhìn cô với ánh mắt đầy hâm mộ và ghen ty.
“Kiều Như, em thích món quà sinh nhật này không?” Tần Vũ Phong hỏi.
Hạnh phúc tới quá bất ngời Lâm Kiều Như đứng ngây ra như phỗng, kích động đến mức không biết trả lời thế nào và cũng không biết nên nói những gì.
“Tần Vũ Phong, cái này… anh thật sự tặng tôi sao?” Cô khó tin hỏi.
“Đương nhiên!”
Tần Vũ Phong gật đầu, kiêu hãnh đáp: “Anh nói rồi, anh muốn tặng em một buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng! Sao nào, em có hài lòng không?”
“Có!”
Lâm Kiều Như ra sức gật đầu, vui đến ứa nước mắt.
Cô già đầu vậy rồi nhưng chưa từng trải qua sinh nhật và cũng chưa từng được nhận quà.
Vì cô là con gái riêng không được công khai, kể cả bố ruột Lâm Quốc Triều của cô cũng chẳng quan tâm đến cô.
Còn Tần Vũ Phong trước mắt là người đầu tiên tổ chức sinh nhật cho cô.
Trái tim vốn yên ả hai mươi năm của cô đột nhiên gợn sóng, dường như có thứ gì đó đang mọc rễ nảy mầm.
“Tần Vũ Phong, sao giờ anh mới đến?”
Đột nhiên, Lâm Yến Vân hô to một cách thê lương, hổn hển nhớn nhác và toàn thân đang run rẩy.
Bây giờ cô ta không thể ngờ được rằng Tần Vũ Phong mà mình xem thường bỗng chốc biến thành một nhân vật có tầm cỡ đến mức cô ta chỉ có thể ngước nhìn.
Chẳng lẽ ba năm qua, Tần Vũ Phong vẫn luôn giả heo ăn hổ sao?
Không!