“Bụp! Bụp! Bup”
Sau khi Lâm Kiều Như mở mắt ra thì thấy trong màn đêm đen nhánh đột nhiên trở nên sáng chói như ban ngày.
“Cái đó là… Sao băng?”
Cô kêu lên, sau đó lập tức nhận ra.
Đây không phải là sao băng thật mà là nhiều đợt pháo hoa được khảm lên bầu trời, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Không chỉ có trên bầu trời của khách sạn Caesar, cả thành phố Dương Hải cũng được bao phủ bởi pháo hoa, đứng ở đâu đều có thể thấy được.
Rất nhiều người vội vã ngẩng đầu lên, liên tục ca ngợi với vẻ kinh ngạc: “Pháo hoa có kích lớn vậy ư, chưa từng thấy bao giờ luôn đấy!”
“Trời ơi! Đẹp quá đi mất!”
“Hôm nay là ngày lễ gì đặc biệt sao?”
“Kiều Như, em có thích món quà này không?” Tần Vũ Phong hỏi.
“Vâng!”
Lâm Kiều Như ra sức gật đầu, khóe mắt ươn ướt nhưng đó là vì vui quá.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được mừng sinh nhật và cũng không dám mong đợi điều gì.
Cô không thể ngờ Tần Vũ Phong thật sự đã thực hiện được giấc mơ của cô.
Pháo hoa kéo dài khoảng mấy phút, cuối cùng tạo thành hình ảnh thần Cupid bắn mũi tên tình yêu xuyên qua trái tim trên nền trời đêm.
“Kiều Như, nếu em muốn có ngôi sao nào, anh nguyện sẽ tặng cho em một dải ngân hài”
“Ánh sáng lấp lánh của những vì sao không bì kịp với nụ cười duyên dáng của eml”
Giọng của Tần Vũ Phong trầm bổng và du dương, vang dội khắp toàn trường.
Giờ phút này, dường như nơi mềm yếu nhất trong lòng Lâm Kiều Như đã bị tác động, nước mắt không kiềm được chảy dọc xuống gương mặt cô.
“Tần Vũ Phong, cảm ơn anh! Đây là lần đầu tiên tôi nhận được quà sinh nhật, cũng là một món quà tuyệt vời nhất!” Trong giọng nói của Lâm Kiều Như đầy cảm kích và xúc động.
Thấy bầu không khí đã được tạo nền xong, đột nhiên Tần Vũ Phong quỳ một gối xuống.
“Tân Vũ Phong, anh… anh làm gì vậy?”
Lâm Kiều Như bị hành động của anh hù dọa, kìm lòng không đậu lên tiếng hỏi anh. “Kiều Như, em có đồng ý lấy anh không? Từ nay về