“Đủ rồi!
Anh quát to một tiếng, ánh mắt nhìn liếc xung quanh: “Các người tìm tôi tới đây là để nịnh hót à? Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Lúc này bà nội chống gậy đứng dậy: “Vũ Phong à, Yến Vân là đứa bé ngoan, hy vọng cháu và nó có thể nhanh chóng tái hôn!”
“Không thể!”
Tần Vũ Phong trực tiếp từ chối, thái độ vô cùng kiên quyết, không có bất cứ đường lui.
“Tại sao?”
Nét mặt của Lâm Yến Vân phút ‘ chốc trở nên rất khó coi, không nhịn được thốt lên hỏi: “Tần Vũ Phong, anh còn đang giận em sao? Em đã chia tay với Quách Tuấn Hùng rồi! Đến hôm nay em mới phát hiện ra người em thật sự yêu chính là anh, là anh mà… Chỉ cần anh đồng ý thì chúng ta lập tức tái hôn được không?”
“Hừ!”
Tần Vũ Phong cười găn, không hề nể mặt cô ta, mở miệng châm chọc: “Lâm Yến Vân, cô không hề yêu tôi, thứ cô yêu là quyền thế của tôi đúng không! Nếu như tôi vẫn không có tiếng tăm gì, không gây ra sóng to gió lớn gì thì nhìn chắc cô cũng chẳng thèm nhìn tôi thêm một cái!”
Đối mặt với lời chất vấn này, Lâm Yến Vân á khẩu không trả lời được.
Không thể không thừa nhận, Tần Vũ Phong nói đúng!
Cô ta chính là loại người ghét nghèo yêu giàu, ham thích hư vinh.
Lúc trước vì lấy lòng Quách Tuấn Hùng, cô ta có thể dìm Tần Vũ Phong xuống, không hề xem anh là chồng.
Bây giờ nhìn thấy Tần Vũ Phong lên hương, cô ta lại một chân đạp Quách Tuấn Hùng xuống, xin tái hôn lại với Tân Vũ Phong.
“Tần Vũ Phong, cho dù anh không chịu cưới em thì cũng không thể yêu con hồ ly tinh kia được!”
Cô ta duỗi tay ra chỉ về phía Lâm Kiều Như, trong ánh mắt tràn đầy sự oán hận và căm thù.
“Câm miệng! Cô còn mắng Kiều Như một câu nào nữa thì có tin tôi không khách sáo với cô không?”
Giọng điệu của Tần Vũ Phong tuyệt đối không giống như đang nói đùa.
Lâm Yến Vân lại cảm thấy cực kỳ oan ức, cắn răng nói: “Xét về vóc dáng, xét về tướng mạo, em không bằng nó ở chỗ nào chứ? Em chính là cô chủ lớn chính quy của nhà họ Lâm, còn nó chỉ là thứ con rơi dơ bẩn!”
“Mẹ của nó quyến rũ ba em, còn nó thì quyến rũ chồng em. Cái loại đàn bàn thấp hèn như vậy anh không thấy bẩn thỉu sao?”
Những lời nói chua ngoa này giống như một con dao mạnh mế đâm vào lồng ngực của Lâm Kiều Như.
Trong phút chốc, khóe mắt Lâm Kiều Như ửng đỏ, cô dùng răng cắn I môi dưới, cố nén không cho nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.
Bắt đầu từ giờ phút cô ra đời, cô đã phải gánh trên vai tiếng xấu!
Không sai!
Cô chính là con rơi!
Nhưng rõ ràng là