“Thật ra tôi cũng không phải ông trùm bí ẩn kia đâu!”
Giọng nói của Tân Vũ Phong tuy rằng không lớn nhưng lại giống như một tia sấm chớp, nổ tung ở đây.
“Vũ Phong, lời này của cháu là có ý gi?
Bà nội lập tức cuống lên.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Cháu không phải là ông trùm bí ẩn thì sao có thể bao được khách sạn Caesar, còn đưa ra dây chuyền ‘Đôi Cánh Thiên Thần?”
“Cậu Tần, chắc chắn cậu đang nói giỡn rồi, đúng không?”
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Tân Vũ Phong, cùng chờ đợi câu trả lời của anh.
Đột nhiên Tần Vũ Phong duỗi tay ra, chỉ về phía dây chuyền trên cổ của Lâm Kiều Như.
“Sợi dây chuyền này chỉ là một món hàng nhái mà thôi, chỉ có mấy trăm ngàn mà thôi!”
“Còn về buổi tiệc sinh nhật này…
Bởi vì tôi từng cứu một ông nhà giàu, để trả ơn tôi nên ông ấy đồng ý một điều kiện của tôi!”
“Vì thế lần này tôi nhờ ông ta bảo cả khách sạn Caesar, còn bắn pháo hoa khắp thành phố!”
“Nếu như mấy người muốn nhờ tôi mà làm giàu thì hoàn toàn sai rồi!
Nếu đã trả xong ân tình thì ông nhà giàu kia sẽ không cho tôi thêm lợi lộc gì nữa!”
Biết được “chân tướng” sự việc, những họ hàng nhà họ Lâm kia tron chớp mắt tức xì khói.
Bọn họ vốn cứ nghĩa Tần Vũ Phong chính là ông trùm bí ẩn kia, chỉ cần nịnh nọt chỗ dựa này thì nhà họ Lâm cũng được thơm lây vài phần.
Ai biết tát nước giỏ tre công dã tràng!
“Đệch! Anh không phải là ông trùm bí ẩn thì mẹ nó sao không nói sớm một chút!”
Lâm Hoàng Quân chửi đổng lên, tức giận không biết trút chỗ nào.
Trước đó vì mời mọc Tần Vũ Phong mà thậm chí cậu ta còn vứt luôn cả sĩ diện, quỳ xuống đất cầu xin..
Còn về những họ hàng khác cũng không nhiệt tình như lúc nãy nữa, thi nhau chửi mắng phỉ nhổ.
“Cậu Tần cái mẹ gì? Tôi ói vào!”
“Còn tưởng đâu là cậu ấm nhà giàu nào đó, ra vẻ suốt cả buổi, thì ra là thằng hề cáo mượn oai hùm!”
“Thằng đốn mặt, suýt chút nữa là bị mày lừa rồi! Mày còn mặt mũi ở lại đây à, mau cút ra ngoài nhanh lên!”
Đông đảo họ hàng chửi ầm lên, hận không thể bầm thây Tần Vũ Phong thành ngàn mảnh.
“Tần Vũ Phong, mấy năm nay cậu ăn của nhà tôi xài của nhà tôi, khó khăn lắm mới