“Cái gì?”
Tần Vũ Phong còn tưởng đâu mình nghe lầm.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ, kêu anh ở lại qua đêm, thế không phải là hai người phải chung giường chung gối sao?
Nhận ra được vẻ mặt kỳ lạ của anh, Lâm Kiều Như chợt hiểu ra, vội vàng giải thích: “Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm! Ra ngoài ở khách sạn quá đắt, anh mới vừa rời khỏi nhà họ Lâm, trên người cũng không có tiền bạc gì, nếu anh không chê thì có thể ở lại nhà tôi nằm dưới đất…”
Tần Vũ Phong biết mình hiểu sai ý rồi, hơi lúng túng nhưng vẫn bắt tay vào hành động, mau chóng trải chăn nằm xuống đất.
“Kiều Như, ngủ ngon!”
Anh tắt đèn, trong phòng trở nên tối om.
Lâm Kiều Như nằm trên giường, cảm xúc có chút phức tạp.
Dù sao cô cũng là một cô gái nhà lành, chưa bao giờ ở cùng một phòng với một người đàn ông như thế này, hơn nữa Tần Vũ Phong còn là “anh rể cũ” của cô.
Nhưng mà cô lại có một sự tin tưởng không thể nói ra được đôi với Tần Vũ Phong, dường như chỉ cần có Tần Vũ Phong ở bên cạnh thì cho dù gặp phải chuyện gì cũng không cần sợ hãi.
Chẳng mấy chốc Tân Vũ Phong đã đi vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên bị một giọng hét chói tai đánh thức.
“AI Không được!”
“Mẹt! Đừng bỏ lại conl” . ngôn tình tổng tài
Tần Vũ Phong chợt mở choàng mắt ra, lại phát hiện Lâm Kiều Như đang gặp ác mộng, có lẽ mơ thấy người mẹ bị bệnh, khóe mắt còn chảy xuống nước mắt long lanh.
Tần Vũ Phong ngồi bên giường, nhẹ