Lâm Kiều Như lập tức cuống lên, nắm chặt tờ chỉ phiếu, dùng lý lẽ biện luận.
“Con nhóc chết tiệt kia, mày đúng là quá ngu! Sở dĩ cho mày tấm chi phiếu này là vì lấy lòng Tân Vũ Phong để đổi được lợi ích to lớn hơn! Cuối cùng Tần Vũ Phong căn bản chẳng phải ông trùm giàu có, chỉ là một tên giả mạo, con mẹ nó ai còn thèm để ý đến mày nữa?”
Lâm Hoàng Quân hùng hùng hổ hổ, vọt thẳng đến giật lại tờ chỉ phiếu trong tay cô, sau đó xé nát bươm.
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”
Tấm chỉ phiếu trong chớp mắt hóa thành từng mảnh vụn rơi xuống tại chỗ.
Nhìn thấy hình ảnh này, cõi lòng Lâm Kiều Như đều tan nát, đôi vai gầy yếu run rẩy.
Cô khó khăn lắm mới tìm thấy hy vọng, cuối cùng lại bị vô tình bóp chết.
“Xóe! Mẹ của con nhỏ đê tiện này cũng chính là mụ hồ ly tinh!”
“Lúc trước phá hoại gia đình người khác, có chết cũng đáng đời!”
“Đúng thế! Đừng nói một tỷ rưỡi, một đồng cũng đừng hòng lấy được từ nhà họ Lâm của bọn tôi!”
Nghe thấy mấy câu sỉ nhục này, Lâm Kiều Như siết chặt nắm đấm, vừa oan ức vừa tức giận.
Tần Vũ Phong ôm vai đẹp của cô, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén như dao nhìn quét qua mọi người ở đây.
“Am”
Sau một khắc, trong cơ thể anh bùng nổ ra một luồng sức mạnh, cực kỳ ngang ngược, chúa tể loài người, trong nháy mắt làm mọi người hoảng SỢ.
Tất cả mọi người sợ hết hồn, lồng ngực như có một tảng đá lớn đè lên, hô hấp cũng có chút khó khăn.
“Hay lắm nhà họ Lâm “Những hành động ngày hôm nay mấy người làm với Kiều Như tôi đều nhớ rõ trong lòng!”
“Ngày khác tôi sẽ trả lại gấp mười lần”
Bỏ lại lời đe dọa, Tân Vũ Phong trực tiếp dẫn Lâm Kiều Như rời khỏi nhà chính này.
Qua một lúc lâu mới có người sực tỉnh lại.
“Tên Tân Vũ Phong này ngông cuồng quái”
“Muốn bắt chúng ta trả giá lớn ư, còn nói cái gì trả lại gấp mười lần?
Thật sự quá nực cười!”
“Nó nghĩ mình là ai chứ, con riêng của ông trùm nào đấy à?”
“Xóe! Một thằng oắt vô dụng mà thôi, có thể gây ra sóng gió gì chứ?”
Nửa tiếng sau.
Tần Vũ Phong chở Lâm Kiều Như quay về lại căn phòng nhỏ