Nghe Lâm Kiều Như hô to, Tần Vũ Phong do dự một chút rồi buông lỏng tay ra.
“Bịch!”
“Khụ… khụ…”
Quách Tuấn Hùng như một con chó chết nằm xụi lơ dưới đất ho khan không dứt, hồi lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.
Nhưng lưng áo của gã đã ướt đẫm mồ hôi như vừa mới đi một vòng trước cửa quỷ môn vậy. Gã nhìn Tân Vũ Phong với ánh mắt đầy sợ hãi.
“Thằng… thằng ranh, mày thật sự muốn giết tao?”
“Đương nhiên! Nếu không phải Kiều Như cầu xin giúp mày thì bây giờ mày đã là một cái xác không hồn rồi!”
Tần Vũ Phong nhìn gã từ trên cao với ánh mắt lạnh lùng và không chứa bất cứ cảm xúc nào.
Quách Tuấn Hùng hoảng sợ tột độ, không còn điệu bộ phách lối và kiêu căng như vừa nấy nữa, như động vật gặp phải thiên địch, thậm chí còn không dám thở mạnh.
“Tao không muốn thấy mày nữa!
Lăn đi!”
Tần Vũ Phong lạnh lùng nói.
“Vâng vâng vâng!”
Quách Tuấn Hùng như được đặc xá lập tức quay người đi ra ngoài.
“Khoan đãi”
Tần Vũ Phong gọi gã lại: “Tao nói là lăn, mày nghe không hiểu tiếng người sao?”
Cái gì?
Quách Tuấn Hùng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, giận đến mức run cả người.
Dù gì gã cũng là cậu chủ nhà giàu có thân phận quý giá, bất kể đi đến đâu cũng đều có người xu nịnh, đâu thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục này?
Nhưng nhớ đến cú đấm vừa rồi của Tần Vũ