Cô bắt đầu chăm chỉ làm việc, chiến đấu không kể ngày đêm, thực sự so với thời cấp ba còn chăm chỉ hơn, thậm chí có thể lấy tin tức về tập đoàn Phong Vân, đọc làu làu.
“Tôi chuẩn bị xong rồi! Tân Vũ Phong, anh đi xin việc cùng với tôi đi!”
Lâm Kiều Như siết chặt nắm tay, giống như đang tự khuyến khích chính mình cố gắng lên.
“Được!”
Tần Vũ Phong gật đầu, lái xe ra, đi cùng cô đến trước tòa nhà tập đoàn Phong Vân.
Bên ngoài phòng họp, hơn chục ứng cử viên đã tập trung đông đủ.
Mỗi người đều mặc bộ đồ vest đi giày da, vẻ mặt phấn khích, nhìn qua rất giống bộ dạng của một người ưu tú làm việc.
Khách quan mà nói, Lâm Kiều Như và Tần Vũ Phong, so với hoàn cảnh xung quanh, có chút không hợp nhau.
Lâm Kiều Như mặc, là bộ đồng phục cô được phát lúc đi làm việc bán thời gian trước kia, chất liệu vải và đường may vô cùng bình thường, nhìn là biết đây là hàng giá rẻ.
Nhưng, đây đã là bộ trang phục đẹp nhất của cô rồi!
Về phần Tần Vũ Phong, anh mặc áo thun và quần jean, cách ăn mặc vô cùng tùy ý.
Hai người đợi không bao lâu, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ vô cùng quen thuộc: “Ồ? Đôi nam nữ thấp kém các người, cũng tới đây phỏng vấn?”
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Chỉ thấy người nói chuyện, lại là Lâm Yến Vân!
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Hôm nay, Lâm Yến Vân rõ ràng ăn mặc trang phục rất lộng lẫy.
Cô mặc một chiếc váy màu đỏ hồng, tinh tế tôn lên làn da trắng như tuyết, một chuỗi ngọc trai lớn, đeo lên trên cái cổ thon dài mảnh mai của cô †a, tăng thêm vài phần quý phái sang trọng.
Trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, được trang điểm lộng lẫy tinh | xảo, trông càng thêm lộng lẫy, rạng ngời.
“Yến… Chị Yến Vân?!”
Sắc mặt Lâm Kiều Như tái đi, theo bản năng rụt cổ một cái, giống như có hơi sợ hãi.
Cô làm sao cũng không ngờ tới, Lâm Yến Vân sẽ xuất hiện ở đây.
“Hừt”
Lâm Yến Vân kiêu ngạo ngẩng đầu, dùng ánh mắt lườm cô, châm chọc nói: “Lâm Kiều Như, thông báo tuyển dụng của tập đoàn Phong Vân, đều là những người tài giỏi! Còn mày, tốt nghiệp ở đại học gà rừng đó, ai cho mày cái tự tin đấy, cũng dám chạy tới đây xin phỏng vấn, đây không phải tự rước lấy nhục sao?”
“Còn có… Mày thật đúng là không biết xấu hổ, suốt ngày dây dưa một chỗ