“Lâm Yến Vân, không phải cô rất tự tin sao, cô có dám đánh cược với tôi không?”
“Đánh cược cô và Kiều Như, xem hôm nay ai có thể thông qua phỏng vấn!
Giọng nói của Tần Vũ Phong vang lên tại hiện trường, làm mọi người được một phen chấn động.
“Cắt!
Lâm Yến Vân liếc mắt, khinh thường nói: “Tân Vũ Phong, đầu óc của anh có phải bị hỏng rồi không?
Chỉ bằng con khốn này, mà cũng dám đi so sánh với bà đây?”
“Tôi hỏi cô có dám hay không?!”
Lời nói Tân Vũ Phong sắc bén, khí thế kinh người.
“Chuyện này có cái gì mà không dám? Tôi sẽ thua bởi một đứa con gái riêng à? Cô ta đi tham gia phỏng vấn, cái này gọi là tự rước lấy nhụ!
cNhưng nếu như, cả hai người chúng tôi đều không được chọn, anh tính như thế nào đây?” Lâm Yến Vân vô cùng giảo hoạt hỏi.
“Nếu đã như vậy, cũng tính là tôi thua cược!”
Tân Vũ Phong tự hào mở miệng nói, anh tin tưởng vào Lâm Kiều Như một trăm phần trăm.
Nghe anh nói như thế, mọi người xung quanh cũng giật mình, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ mặt hả hê, ngồi đợi ị xem kịch hay.
Những điều kiện như vậy, vốn dĩ không hề công bằng!
Trừ khi Lâm Kiều Như phỏng vấn thành công, Tần Vũ Phong mới có thể thắng.
Hy vọng thật sự quá mong manh!
“Vậy tiền đặt cược là gì?” Lâm Yến Vân nhịn không được hỏi.
“Tôi thắng, cô phải bưng trà rót nước cho Kiều Như, gọi một tiếng “chị Kiều Như”! Tôi thua, thì tuỳ cô xử lý, cô muốn đặt ra điều kiện gì cũng được!” Tân Vũ Phong nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha…”
Lâm Yến Vân cười õng ẹo một lúc, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia khác thường, giống như cô ta đang suy nghĩ điều quỷ quái gì đó trong đầu.
“Được thôi… Nếu anh thua, thì phải làm con chó cho tôi!”
“Trước tiên học chó sủa vài tiếng, sau đó lại quỳ xuống, liếm sạch sẽ giày cho tôi!”
Nói xong, Lâm Yến Vân vắt chéo hai chân.
Khí thế hừng hực trước mặt Tần Vũ Phong.
Bộ dạng vênh váo hung hăng, kiêu ngạo kia, giống như thật sự xem Tần Vũ Phong… thành một con chó!
“Tần Vũ Phong, đừng đánh cược với chị tai”
Lâm Kiều Như tức giận đến nỗi mặt cũng đỏ lên, nhịn không được siết chặt nắm tay.
Điều kiện đánh cược