Đột nhiên, Tân Vũ Phong đứng dậy, trong ánh mắt mang theo vài phần trêu tức: ‘Lâm Tử Hiên, bây giờ là dòng họ các người, phải đi cầu xin Kiều Như! Thái độ này của anh là sao đây?”
“Thằng nhãi này, mày đừng có làm loạn?”
Sắc mặt Lâm Tử Hiên thay đổi, toát ra vẻ hung ác.
Tần Vũ Phong không sợ chút nào, lạnh lùng nhìn hắn ta nói: “Lúc trước, anh mang theo mười tên côn đồ xông tới, thiếu chút nữa đe dọa đến sự an toàn và tính mạng của Kiều Như! Nếu tới xin lỗi, vậy anh quỳ xuống dập đầu ba cái đi!
Nghe nói như thế, sắc mặt Lâm Tử Hiên âm trầm vô cùng, gân xanh trên trán chuẩn bị dựng thẳng lên, chửi ầm lên: “Đồ không biết điều, cho mày một tí sắc mặt tốt, mày còn muốn được voi đòi Hai Bà Trưng?
Ông đây lớn như vậy, còn chưa từng chịu bắt nạt thế này!”
“Nếu như anh đã không muốn, vậy trở về đi!”
Tần Vũ Phong nhẹ nhàng mở miệng, hoàn toàn không có xem chuyện của hắn ta là quan trọng.
“Mày!”
Lâm Tử Hiên tức giận đến toàn thân run rẩy: “Thằng nhãi này, tao tới để cầu xin em gái Kiều Như, liên quan gì đến mày?”
Ai ngờ ngay sau đó, Lâm Kiều Như đứng dậy, hung hăng vả mặt hắn †a: “Tân Vũ Phong là người bạn tốt nhất của tôi, cũng là người bạn duy nhất, lời của anh ấy, cũng là ý của tôi!”
Tần Vũ Phong nghe vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Trải qua những ngày tháng sống chung với nhau, địa vị của anh ở trong lòng Lâm Kiều Như, không ngừng tăng lên.
Không bao lâu nữa thôi, chờ tới lúc thích hợp, anh có thể nói ra tất cả bí mật.
Một tháng sau, sau khi tổ chức nghi thức trao quân hàm kia!
Anh muốn dưới sự chứng kiến của mọi người, kết hôn với Lâm Kiều _ Như.
“Thật đáng giận!”
Hai mắt Lâm Tử Hiên đỏ bừng lên, siết chặt nắm đấm, tức giận đến mức muốn quay đầu bỏ đi.
Nhưng nếu như hắn ta rời đi, nhà họ Lâm chỉ sợ cũng sẽ lập tức diệt vong.
Hôm nay cho dù có bị sỉ nhục hơn nữa, hắn ta cũng phải nhịn.
“Bịch!”
Hai đầu gối Lâm Tử Hiên mềm nhữn quỳ rạp xuống đất, sau đó đập đầu xuống.
“Cộp! Cộp! Cộp!”
Ba cái dập đầu,