“Bánh hoa táo mới ra lò đây ——“
Chủ tiệm kéo dài tiếng rao hàng, trong lều đã đông kín người, mỗi bàn đều đặt một bánh hoa táo và cháo hoa, khói nóng màu trắng lượn lờ xung quanh. Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân ngồi trong không gian náo nhiệt này, vừa ăn vừa uống, đã gần nửa canh giờ rồi.
Ngoài lều là phố, các tiểu thương đang bận rộn như một đầy tớ, mỗi người chiếm một góc để buôn bán. Húp một hơi cháo, Hoắc Lâm Phong nói: “Chủ tiệm, thêm một bát nữa.”
Chủ tiệm không dám chậm trễ, vội múc một bát bưng tới, cung kính nói: “Hoắc tướng quân thích cháo thảo dân nấu, đây chính là phúc khí của thảo dân.” Ngày Định Bắc quân tiến vào thành gã cũng chứng kiến nên nhận ra Hoắc Lâm Phong.
Hoắc Lâm Phong không nói nhiều, tiếp tục cúi đầu húp cháo, lát sau, một người cao cao tiến vào trong lều, không có bàn trống nên đứng hơi lúng túng. Dung Lạc Vân liếc một cái, có lòng tốt nói: “Ngồi chỗ tôi này.”
Người kia nói đa tạ rồi ngồi xuống ghế dài chung với Dung Lạc Vân, ba miếng bánh một bát cháo, chưa tháo mũ rộng vành đã bắt đầu ăn ngay giống như đang đói lắm rồi. Bên cạnh Hoắc Lâm Phong không có người, hắn nói với Dung Lạc Vân: “Lát nữa chúng ta đi dạo sang phía đông đi.”
Dung Lạc Vân đáp một tiếng: “Được, nghe huynh hết.”
Đợi y nói xong, người dáng cao kia ngước mặt lên, giấu dưới mũ nói: “Hai vị cẩn thận rắn.”
Nuốt hết miếng bánh cuối cùng, gã lau miệng rồi đứng dậy vội vàng rời đi, Hoắc Lâm Phong đặt xuống mấy xu, thầm nghĩ, tên Trương Duy Nhân này to gan thật, dám để cho hắn trả tiền cơ đấy.
Ăn xong, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân đi bộ dọc theo con phố về hướng đông, trên đường đi được lĩnh hội sự phồn hoa của thành Trường An. Đáng lẽ đến Trường An thì phải mau chóng vào cung diện thánh ngay, nhưng bọn họ lại rất nhàn rỗi, thanh thiên bạch nhật thong thả đi dạo phố.
“Ầy, hết cách rồi.” Hoắc Lâm Phong nói, “Hoàng thượng lâm bệnh nặng, tạm thời không thể bàn chuyện, làm ơn đừng như đại ca nói…” Đó là lời đại nghịch bất đạo, hắn nghiêng người tới gần, thủ thỉ vào tai Dung Lạc Vân, “Không chừng sắp ngỏm tới nơi rồi.”
Hơi thở nóng ấm phả vào vành tai, Dung Lạc Vân rúc đầu tránh đi, vừa hoảng sợ vừa chột dạ nhìn ngó xung quanh. Cái tên Tái Bắc không đứng đắn này, y đẩy ra, khẽ nói: “Trước mặt bàn dân thiên hạ, huynh chú ý chút đi.”
Hoắc Lâm Phong hùng hồn nói: “Em cũng có phải con gái đâu, sợ gì chứ.” Hắn biện giải nghe như chân lý, “Người ngoài chỉ nghĩ ta với em có quan hệ tốt thôi, sao mà nghĩ được đến cái kiểu kia chứ, em tưởng đoạn tụ nhiều thế à?”
Dung Lạc Vân hừ một cái, nói: “Dù sao thì Duệ Vương phủ đã có ba người rồi, có hai người còn không vừa mắt nhau.”
Hoắc Lâm Phong nghẹn họng, đang yên đang lành nhắc Duệ Vương làm gì, hắn chuyển chủ đề: “Vừa sáng là Mạnh Đình Nguyên đã vào cung, không biết ra sao rồi.”
Bây giờ Thái tử chủ trì việc triều chính, lấy lý do Thành đế cần tĩnh dưỡng mà dường như không cho các thần tử diện thánh. Mạnh Đình Nguyên tuy là hoàng tử nhưng bây giờ chung đường với Hoắc Lâm Phong rồi, trong tay nắm được chứng cứ Trần Nhược Ngâm cấu kết với giặc, chỉ sợ càng khó gặp Hoàng thượng hơn.
Dung Lạc Vân lo âu: “Vậy há chẳng phải mặc cho Thái tử bài trí hay sao?” Không chỉ lo âu mà còn có chút cảm khái, “Thân là hoàng tử nhìn thì cao quý nhưng phụ thân bệnh nặng mà đến cả việc trông giường cũng không có cơ hội, còn không bằng gia đình bình thường.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Duệ Vương thất sủng nhiều năm, có khi cũng chả muốn trông giường đâu.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi ngang qua một sạp hàng, họ dừng lại xem thử những món đồ trên sạp, Hoắc Lâm Phong cầm lên một chiếc cổ cầm nhỏ, sở thích của người Đột Quyết, không phải kiểu dáng cầm của Đại Ung. Từ khi thắng trận tới nay, có không ít dân đầu hàng đi vào quan nội, đủ các món đồ cũng được truyền vào, bà con cảm thấy rất mới mẻ.
Hoắc Lâm Phong nhìn cổ cầm, khóe mắt lại lia về biển người ở đằng xa, Dung Lạc Vân nhúc nhích tai lắng nghe, nói: “Đi vào con ngõ phía trước là đến được chỗ tập kết các phường thủ công ở phía đông.”
Đặt bạc vụn xuống, Hoắc Lâm Phong lấy cây cổ cầm nhỏ rời đi, cùng Dung Lạc Vân rẽ vào trong ngõ. Một ngõ ba lối vào, các nhà dân san sát, y như mê cung.
Lát sau, một người rẽ vào trong, y phục bình thường không nhìn ra manh mối, hổ khẩu đóng vết chai dày, do nhiều năm cầm kiếm mà thành. Gã bước thoăn thoát về phía trước, khi gần đến gốc cổ thụ, ánh mắt lóe qua một tia sáng bạc.
Xương cẳng chân đau nhói lên, cúi đầu thì thấy một sợi dây đàn đâm xuyên qua bắp chân, hai đầu dây rung bần bật.
Trong con ngõ vắng lặng bỗng xuất hiện hai luồng khí thở, gã nhìn về cây cổ thụ, lúc này Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân phi người xuống. Hoắc Lâm Phong cầm cây cổ cầm nhỏ thiếu mất một dây, nói: “Ngươi là rắn à, phủ nhà ai nuôi đấy?”
Gã kia nằm sõng soài ra đất, đau đến co rút nửa người, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu tí tách rơi xuống. Dung Lạc Vân đi tới, vươn tay ra nắm lấy thắt lưng đối phương, tận hai lớp, y gỡ ra theo viền mép, bên trong kẹp một gói thuốc bột và một miếng lệnh bài.
Giống hệt thám tử y từng giết trong rừng, là từ phủ thừa tướng.
Dung Lạc Vân nhét gói thuốc bột vào miệng gã, đồng thời nắm lấy sợi dây đàn cứa thịt, từ từ rút ra. Tên kia nghẹn thở không phát ra tiếng, hai mắt trừng to, nước mắt cùng mồ hôi túa ra ào ào, gân xanh trên cổ như muốn nổ tung ra.
Đợi dây đàn được rút hết ra, một tia máu bắn ra như suối, giọng nói trong trẻo của Dung Lạc Vân nghe cực kỳ êm tai: “Quay về nói với lão tặc họ Trần kia, Nam Bắc Song Sát sẽ đến lấy mạng ổng.”
Nói xong, Dung Lạc Vân quay về bên cạnh Hoắc Lâm Phong, hai người xoay người đi về cuối con ngõ. Dần dần đi ra, con phố phía trước rộn ràng náo nhiệt, trên đầu tường có mấy con chim sẻ rét run, đang chiêm chiếp dưới ánh mặt trời.
Hoắc Lâm Phong chế nhạo: “Gì mà Nam Bắc Song Sát, nghe quê mùa quá.”
Dung Lạc Vân đáp trả: “Vậy huynh nghĩ tên khác hay hơn đi, Nam Bắc Song Hùng thì sao?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Tại sao Nam lại đứng trước Bắc, ta cảm thấy đáng lẽ phải là Bắc Nam Song Sát.”
Vừa ra khỏi ngõ đi lên phố là một vùng trời mới, hai người tiếp tục lý luận, đi ngang qua tiệm vải, hàng son phấn, quán rượu, quán ăn, trên mảnh đất trống còn có một nhóm người giang hồ đang mãi nghệ.
Xung quanh thênh thang thoáng đãng, Hoắc Lâm Phong sải bước, bỗng nhiên vai hắn đụng phải một ông lão. Hắn giơ tay ra đỡ, nói xin lỗi: “Xin lượng thứ, ông vẫn ổn chứ?”
Đối phương dùng vải dày quấn mình rất kín, hình như cơ thể mang bệnh ốm yếu, hơi lảo đảo một chút nên vịn tay Hoắc Lâm Phong để đứng vững. “Tôi không sao…” Ông đáp, sau đó đỡ lồng ngực đi tiếp về phía trước.
Hoắc Lâm Phong liếc Dung Lạc Vân, nói: “Khát quá, đi uống tách trà đi.”
Dung Lạc Vân hiểu, không nói nhiều, theo hắn tiến vào tiệm trà bên đường, vào gian phòng riêng, cửa đóng lại, Hoắc Lâm Phong lật tay để lộ một tờ giấy, là ông lão ban nãy nhét cho hắn.
Khẽ mở ra, hắn đọc: “Muốn thêu bào gấm Thục, trước phải mặc áo gai, không cần quá nóng vội, chịu đựng chờ tương lai.”
Nếu tờ giấy rơi vào trong tay người khác thì không đủ để nhìn ra điều gì, nhưng câu nói này Hoắc Lâm Phong biết, mà người ở thành Trường An từng nói câu này với hắn, là Thẩm Vấn Đạo.
Ngày đó Dung Lạc Vân giao mật hàm cho ông, bây giờ bọn họ tới Trường An, quả thật nên gặp mặt một lần. Dung Lạc Vân vẫn còn nhớ, hôm Trung thu, Thẩm Vấn Đạo một mình chơi cờ, miệng niệm thơ: Cố nhân vứt bỏ ta đi đâu kiếm? Tuổi tác càng cao, xương cốt hóa bùn…
Mười mấy năm trôi qua, nhưng chưa từng lãng quên bạn cũ.
Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân im lặng uống trà, đến trưa, bà con trong