Dung Lạc Vân la lên: “Là lão Tứ, lão Tứ tới rồi!”
Y ngước lên nhìn chàng thiếu niên trên lưng ngựa, mấy tháng không gặp, thấy cậu đã cao lớn hơn rồi, vóc dáng cũng cường tráng hơn nhiều. Hoắc Lâm Phong vẫn đang ôm y, cũng ngạc nhiên và mừng rỡ, hô gọi mấy tiếng, giống như đang gọi đệ đệ ruột trong nhà.
Điêu Ngọc Lương nhìn thấy bọn họ liền tăng tốc, vó ngựa tung cao đá bay đám kiêu vệ xung quanh, khi cách bảy, tám bước cậu nhảy khỏi lưng ngựa vội vàng chạy ào tới.
Dung Lạc Vân dang tay ra, nhóc con đâm sầm vào trong lồng ngực y, nếu không phải có Hoắc Lâm Phong đỡ y thì nói không chừng đã ngã ngửa rồi. “Lão Tứ, để Nhị ca xem nào!” Y nói, “Khí thế này thật giống tướng quân thiếu niên đấy.”
Điêu Ngọc Lương lén liếc Hoắc Lâm Phong một cái, trước mặt một đại tướng quân cậu thấy hơi xấu hổ, cậu ôm eo Dung Lạc Vân, nói: “Nhị ca, huynh một đi không trở về, làm đệ nhớ huynh muốn chết, đệ tưởng là huynh không quan tâm đến đệ nữa.”
Dung Lạc Vân cười nói: “Đệ còn cần ta quan tâm nữa à?” Y bĩu môi về phía binh mã sau lưng, vẫn chưa hết kinh ngạc, “Dẫn tất cả đệ tử trong cung vượt ngàn dặm đường, đệ thật sự đã đảm đương một mình được rồi đó.”
Điêu Ngọc Lương đắc ý, vươn tay kéo Hoắc Lâm Phong, nói: “Hoắc đại ca, huynh xem kĩ người đệ dẫn đến đi.”
Mới nãy Hoắc Lâm Phong đã thấy kỳ lạ, khi đánh trận ở Tái Bắc, Tây Càn Lĩnh cũng bị kẻ xấu quấy rối, đệ tử Bất Phàm Cung cũng bị tổn hao, sao bây giờ lại đông người như thế? Hắn nhìn chăm chú, thấy đội binh mã đang lao tới có hơi quen mắt, hắn quét mắt nhìn thật kĩ, toàn là những gương mặt quen thuộc.
Còn ở cuối đội ngũ, người bọc hậu rõ ràng là thuộc hạ của hắn, Hồ Phong.
Hoắc Lâm Phong tiến lên mấy bước, kinh ngạc, khó tin nhìn đội quân kia, đây đều là tướng sĩ ở Tây Càn Lĩnh, là những thuộc hạ cũ của hắn.
Điêu Ngọc Lương nói: “Hoắc đại ca, từ sau khi huynh đi, đệ vẫn luôn theo Hồ đại ca luyện binh, tuy rằng không có huynh nhưng mọi người vẫn xem huynh là tướng quân của Tây Càn Lĩnh.”
Tim Hoắc Lâm Phong nhảy lên: “Cho nên phen này, tất cả mọi người đều đến đây ư?”
“Phải!” Điêu Ngọc Lương nói, “Nhị ca gửi bồ câu đưa thư, gọi đệ tử Bất Phàm Cung ra bắc, sau khi Hồ đại ca và các tướng sĩ biết được tình hình của Trường An, nên quyết định cùng tới.”
Lần này khởi binh, mỗi người đều đánh cược tính mạng bản thân, nếu như bại trận thì nhất định sẽ mai cốt ở Trường An.
Hoắc Lâm Phong xách kiếm chờ đợi đội viện binh phi nhanh tới trước mặt, các huynh đệ nhìn thấy hắn, không biết ai cất giọng gọi “Tướng quân” trước. mấy nghìn binh mã, băng đèo lội suối đến đây, ai cũng ôm quyết tâm liều chết.
Hồ Phong băng qua biển người, quay người xuống ngựa, cười rất hào phóng: “Hoắc tướng quân, vẫn chưa quên thuộc hạ chứ!”
Hoắc Lâm Phong trao một cái ôm, nói: “Ta thật sự không ngờ, các huynh đệ lại vượt nghìn dặm xa xôi tới đây.”
Hồ Phong nói: “Tướng quân, lúc ngài đi đã nói với chúng tôi, rảnh rỗi thì luyện binh, có chuyện thì liều mạng.” Gã nghiêng người cùng Hoắc Lâm Phong hướng mặt về các tướng sĩ, “Tướng quân còn nói, chỉ cần một ngày chưa giao binh phù thì chúng tôi vẫn là binh lính của ngài.”
Vừa dứt lời thì các nam nhi phía sau đã đồng loạt hô: “—— Xin nghe lệnh tướng quân điều động!”
Hoắc Lâm Phong đã quen với chuyện sống chết rồi, giờ khắc này lại không cầm lòng được mà rung động, nói: “Tất cả tướng sĩ nghe lệnh.” Hắn nhận lấy tấm vải đỏ mà Hồ Phong dâng lên, quấn quanh cánh tay, ra lệnh rành mạch từng chữ, “Năm trăm người tiến vào ngõ nhà dân, bất kì ai xông vào nhà dân đe dọa bá tánh, giết chết không tha, những người còn lại đối chiến với kiêu vệ quân, tiến đến hoàng cung!”
Quân lệnh vừa hạ xuống, các tướng sĩ Tây Càn Lĩnh đều lập tức chấp hành, đám kiêu vệ quân mới nãy còn khí thế ngút trời tức thì kinh sợ, chỉ biết ngoan cố chống cự. Hoắc Lâm Phong túm nhẹ cánh tay Dung Lạc Vân, trong cơn loạn thế vẫn lo lắng: “Tiểu Dung, vẫn còn sức chứ?”
Dung Lạc Vân nói: “Yên tâm.” Tinh thần mệt mỏi lúc nãy liền được sống lại, “Hoắc tướng quân, ta dẫn đệ tử Bất Phàm Cung của ta, quy thuận huynh.”
Ánh mắt Hoắc Lâm Phong lóe sáng: “Thật sao?”
Dung Lạc Vân gật đầu: “Lúc trước huynh làm đại đệ tử của ta, bây giờ ta làm binh lính của huynh.”
Mặt Hoắc Lâm Phong trầm tĩnh như nước mùa thu, nhưng trên tay thì siết chặt Dung Lạc Vân, đè nén thiên ngôn vạn ngữ. Hắn xách kiếm xoay người, ra lệnh: “Tinh binh Hoắc gia đi theo ta xung phong, Dung Lạc Vân dẫn đệ tử Bất Phàm Cung thiết trận, công phá cổng cung.”
Hắn trèo lên ngựa, vừa cưỡi vừa chém giết kiêu vệ quân, dẫn ba mươi tinh binh tiến thẳng tới trước cổng cung. Trên tường cung, ngự đình úy nghiêm nghị chờ đợi, quát tháo thuyết phục bọn họ mau chóng đầu hàng.
Hoắc Lâm Phong hét: “Thả tiễn!”
Ba mươi tinh binh lần lượt thu gươm, rút ra ba mũi tên, giương cung thành hình trăng tròn, đồng loạt bắn tên lên trên tường cung. Mũi tên không hề bắn vào hư không, những ngự đình úy ở trên trúng tiễn ngã xuống, trước mái hiên dần dần biến thành mồ chôn tập thể.
Hoắc Lâm Phong tiến gần đến dưới tường cung, quay đầu gọi: “Tiểu Dung!”
Dung Lạc Vân nghe tiếng bay tới, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng. Hai người cách nhau bốn năm bước, bình tĩnh hô hấp, mũi giày chấm lên mặt tường, leo thẳng lên trên.
Bát Phương Du là nhất đẳng, Dung Lạc Vân bay thoăn thoắt, trèo lên tường trước. Hoắc Lâm Phong theo sau, nhưng không đáp xuống mà phi thân giẫm lên vai ngự đình úy, rồi lại nhảy lên cùng Dung Lạc Vân tiến vào trong cung.
Tựa như một cặp phi yến, hoặc là như một cánh chim.
Trong cung có rất đông ngự đình úy xông về phía bọn họ, Hoắc Lâm Phong nghênh đón, dùng một chiêu Định Bắc Kinh Phong nhấc lên băng tuyết bay đầy trời, Dung Lạc Vân dùng Bát Phương Du lao nhanh về phía cổng cung.
Trước khi cổng hoàng cung, các đệ tử Bất Phàm Cung tề tựu đông đủ, thiết Phục Hổ trận, cùng Dung Lạc Vân nội ứng ngoại hợp. Sau mấy đợt tông cửa, cổng cung đã hơi hé mở, chúng đệ tử xếp thành hai hàng nhường lối đi ở giữa.
Đoạn Hoài Khác đi ở giữa, hai nắm đấm tích tụ mười phần công lực, tung chưởng giống như dấy lên gió mạnh. Ầm một tiếng, cổng cung nặng nghìn cân chấn động, sơn đỏ trên mặt hiện lên hai dấu tay.
Cổng đã nứt rạn, chúng đệ tử hợp lực tông vào, cổng cung cuối cùng cũng phá toang.
Điêu Ngọc Lương thấy thế liền cao giọng: “Xông vào! Tiến vào hoàng cung!”
Ngự đình úy thêm cả kiêu vệ quân, nhân số vượt xa binh mã của Hoắc Lâm Phong, mọi người liều chết chống cự, vất vả lắm mới tiến đánh vào trong hoàng cung. Bỗng nhiên, không biết có một nhóm người từ đâu ra, ăn mặc bình dân, lẳng lặng gia nhập vào đấu đá.
Mục tiêu của nhóm người kia rất chuẩn xác, nhắm trúng vào kiêu vệ quân và ngự đình úy, giết người không chớp mắt, tay giơ lên đao chém xuống, khí thế anh dũng khiến các tướng sĩ Tây Càn Lĩnh đều không theo kịp.
Những người khác vô cùng ngạc nhiên, nhìn đám người lai lịch bất minh kia giết ngày càng nhiều người, sau đó tức tốc xông lên đầu với võ công điêu luyện. Một nam tử râu rậm hơi lớn tuổi trong số đó, chắc hẳn là thủ lĩnh lên tiếng: “—— Tiểu Hầu gia!”
Hoắc Lâm Phong tắm máu quay người lại nhìn thật rõ, Định Bắc quân của