Ra khỏi điện Càn Khôn, Dung Lạc Vân nhìn thấy những người hầu kẻ hạ phía trước đang quỳ mọp trên đất run rẩy dập đầu bái lạy tân đế, đám ngự đình úy đã thu gươm, cúi mặt cúi mày, không biết là than thở hay là nhẹ nhõm.
Đến gần cổng cung, y nhìn thấy Hoắc Lâm Phong tay cầm chiếu thoái vị, sau đó tiếng chém chém giết giết bên ngoài cung dừng lại, đất trời đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng gió vi vu.
Hoắc Lâm Phong vừa quay đầu thì nhìn thấy y, chạy tới hỏi: “Duệ Vương thế nào?” Hỏi ra liền cười nhẹ, lại sửa miệng hỏi lại, “Hoàng thượng thế nào rồi?”
Dung Lạc Vân nói: “Hoàng thượng hạ chỉ, tru di toàn tộc Trần Nhược Ngâm.”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân va chạm, huynh tìm kiếm ta, ta đón chờ huynh, ở trong ngày đông giá rét lạnh thấu xương như nổi lên một đốm lửa. Hoắc Lâm Phong vươn bàn tay ra, trong lòng bàn tay không biết là máu của ai, che đi vết chai dày, Dung Lạc Vân đặt tay mình lên, chỉ tay khảm lên nhau, mười ngón tay đan xen quyện chặt.
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta muốn thừa thắng xông lên, lập tức diệt trừ phủ thừa tướng.”
Dung Lạc Vân nhìn về phía hắn: “Phải, ta cũng không muốn chờ đợi thêm một khắc nào nữa.”
Tuy là huyết hải thâm cừu, nhưng bọn họ không hề nóng vội, mà là sợ đêm dài lắm mộng, lão tặc họ Trần đó gian xảo giảo hoạt, nói không chừng sẽ gây ra tai họa gì.
Bàn bạc xong, Hoắc Lâm Phong kiểm đếm nhân số: “Định Bắc quân còn bao nhiêu người?”
Điền Triệt bẩm báo: “Tướng quân, Định Bắc quân còn tổng cộng một nghìn hai trăm người.”
Điêu Ngọc Lương chạy tới, không biết nên báo cho Hoắc Lâm Phong hay là cho Dung Lạc Vân, dứt khoát nói: “Ngoại trừ những người thương vong thì đại quân Tây Càn Lĩnh còn có một nghìn sáu trăm người, đệ tử Bất Phàm Cung chưa tới năm trăm.”
Nghe xong, Hoắc Lâm Phong trầm ngâm chốc lát, nói: “Thân binh của Duệ Vương đã tổn hao hơn nửa, đại quân Tây Càn Lĩnh ở lại bảo vệ Hoàng thượng, trông chừng trong ngoài hoàng cung.” Duệ Vương mới đăng cơ, không thể để xảy ra sơ suất gì, phải cẩn thận thì hơn.
Sắp xếp xong, Hoắc Lâm Phong nói: “Định Bắc quân nghe lệnh, lập tức tiến về phủ thừa tướng.”
Quân lệnh vừa ban xuống, hơn nghìn Định Bắc quân xếp thành hàng nghiêm chỉnh, Dung Lạc Vân thấy thế, đuôi mắt khẽ hất lên, đệ tử Bất Phàm Cung ngầm hiểu, tập hợp lại theo sau Định Bắc quân.
Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân xoay người lên ngựa, hai người đi phía trước, phía sau là Đoạn Hoài Khác, Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương. Một đoàn người vây chật kín phố lớn, trùng trùng điệp điệp, như cơn thủy triều không thể nào ngăn cản được.
Khoảng chừng năm dặm sau, đội ngũ đã rẽ vào một con phố khác, đây là con đường thông tới phủ thừa tướng.
“Hu!” Hoắc Lâm Phong ghìm cương dừng lại, mắt mở to nhìn về phía trước, ở cách đó không xa, gần trăm người dân bị trói chặt với nhau, như là một bức tường người.
Mà phía sau người dân là hơn nghìn kẻ giang hồ xếp hàng, đao thương kiếm kích không ai giống nhau, có người trẻ tuổi cũng có người già. Mắt Dung Lạc Vân hơi híp lại, quét mắt sơ qua, nghiêng đầu hỏi: “Đại ca, người mặc chiếc bào gấm màu trắng đằng kia có phải là Nam Vũ chân nhân không?”
Đoạn Hoài Khác nói: “Là lão ta, cũng làm khó Trần Nhược Ngâm có thể chiêu nạp được những tên này.”
Xem ra là người quen, Hoắc Lâm Phong hỏi: “Nam Vũ chân nhân, là đạo sĩ hay là cao thủ võ lâm? Hai người đã từng giao đấu với lão ta rồi à?”
Dung Lạc Vân nói: “Lão ta là kẻ bại trận dưới tay sư phụ, sau này khổ luyện nhiều năm, trong lòng vẫn mãi không phục.” Ánh mắt lưu luyến nhìn ra xa, “Những tên này, mười người thì có tám chín người từng có giao đấu với Bất Phàm Cung, trong số đó không ít cao thủ.”
Trong lòng Hoắc Lâm Phong đã có kế sách, lấy người dân vô tội làm lá chắn, võ công có cao đến mấy cũng là lũ đê tiện. Hắn gọi Điền Triệt tới, không lên tiếng, tay trái khua hai cái, Điền Triệt gật đầu, tức tốc dẫn một đội quân rời đi.
Lúc này, người đối diện quát: “Đường đường là Hoắc tướng quân, còn có Nhị cung chủ của Bất Phàm Cung, sao lại sợ bóng sợ gió như thế?”
Mặt Dung Lạc Vân không có chút gợn sóng nào, tay đặt trên yên ngựa, rút xuống đinh đồng ghim trên yên ngựa, nhếch mép cười, trong nháy mắt đã nghe thấy tiếng thét gào ở đằng xa. Còn người vừa mới nói lúc nãy, há hốc miệng, đinh đồng chui vào miệng đâm xuyên qua yết hầu, chết tươi.
Một khi ra tay là hai bên bắt đầu khai chiến, Hoắc Lâm Phong quát: “Thần tiễn chuẩn bị!”
Âm lượng này là quát cho cả dân chúng nghe, gần trăm người nơm nớp lo sợ, ngồi xổm xuống trốn theo bản năng. Hoắc Lâm Phong nắm bắt thời cơ, ra lệnh: “—— Thả tiễn!”
Cả trăm mũi tên đồng loạt bắn ra, những kẻ giang hồ đối diện võ công bất phàm, người trúng tiễn không nhiều. Nhưng trận tuyến đã hỗn loạn, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân cùng nhau ra tay, vừa đạp lưng ngựa bay tới, những người khác theo sát phía sau.
Hai tiếng trường kiếm rút ra khỏi vỏ, vừa đáp xuống đất, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân chặt đứt dây thừng trói dân chúng, đợi biển người tản ra, hai người lập tức đấu đá với lũ giang hồ.
Đội quân Điền Triệt dẫn đầu chui ra, bao vây từ phía sau, vây đánh từ hai phía thế lực ngang nhau.
Hoắc Lâm Phong đấu với Nam Vũ chân nhân, liên tiếp mấy chục chiêu, thầm than thở đối phương nội lực thâm hậu, trước mặt một chưởng đánh tới, hắn lùi ra sau nữa bước, xoay người đâm ra một kiếm. Xoạt! Bào gấm của Nam Vũ chân nhân xé toạc, ném ra mấy viên đạn màu đen.
Đây là… Hoắc Lâm Phong chợt thấy quen mắt, hét lên: “Cẩn thận!”
Nam Vũ chân nhân dùng mũi giày móc lên, đá viên đạn lăn lông lốc ra xung quanh, đùng, viên đạn phát nổ, khói đặc xám đen mịt mù không trung, mùi hương gay mũi tỏa ra.
Dung Lạc Vân vẫn chưa phản ứng thì một bàn tay từ phía sau bịt mũi y lại, sau đó nhẹ thể nhẹ bẫng rời khỏi chỗ đứng, hơi thở của Hoắc Lâm Phong bao trùm lấy y, đợi đến khi tầm nhìn rõ ràng thì hắn mới buông y ra.
Ai ngờ, tên Nam Vũ chân nhân kia vẫn chưa buông tha, khí thế bừng bừng vẫy phất trần!
Hoắc Lâm Phong ôm Dung Lạc Vân xoay người, ngăn cản cho y, sau lưng đau nhói, Dung Lạc Vân kinh hô, vươn tay ra ấp lên, sờ thấy máu tươi nóng hổi.
Đạn dược có độc, phất trần giấu dao…
Dung Lạc Vân giãy ra: “Lão đạo thúi, Thang Sơn Tiểu Nguyên Tôn là gì của ông?!”
Nam Vũ chân nhân nói: “Là cao đồ của bần đạo.”
May mà ban đầu Thang Sơn Tiểu Nguyên Tôn tỉ võ thua Hoắc Lâm Phong, nếu không vào Bất Phàm Cung rồi, há chẳng phải tai họa đầy mình sao? Dung Lạc Vân nói: “Cao đồ của ông đã chết trong thiên lao Tái Bắc, hôm nay ông chết ở đây, đến cả một người đưa tiễn cũng không có.”
Nam Vũ chân nhân nhìn chằm chặp Hoắc Lâm Phong: “Ai giết đồ nhi của ta, ta sẽ đòi mạng kẻ đó.”
Vết thương nhỏ đó không là gì, Hoắc Lâm Phong vẫn thẳng lưng như cũ, khi định xông lên quyết chiến thù bị đẩy ra. Dung Lạc Vân chắn trước mặt anh, ác liệt nói: “Dám tổn thương người của ta, lão già chết tiệt, ta sẽ giết ông!”
“…” Hoắc Lâm Phong nhất thời hoảng hốt, mà Dung Lạc Vân đã xông lên rồi.
Khói mù từ từ tản đi, không ít tướng sĩ trúng độc ngã xuống, tình thế bất lợi, Hoắc Lâm Phong xông lên đầu liều mạng chém giết, dần dần mở ra một con đường đầy máu.
Bỗng nhiên, từ xa có một người phi ngựa lao nhanh tới, càng ngày càng gần, cho đến khi hòa nhập vào biển người. Hoắc Lâm Phong quay đầu nhìn, nhận ra là Trương Duy Nhân, thân là mật thám lại để lộ hành tung thế này, chắc hẳn là có chuyện gấp cần bẩm báo.
“Tướng quân!” Trương Duy Nhân nhảy xuống ngựa, “Phủ thừa tướng không còn ai, Trần Nhược Ngâm đã bỏ trốn rồi!”
Những tên giang hồ chen chúc giữa đường là vì để kéo dài thời gian, Hoắc Lâm Phong vừa nghe liền phẫn nộ, vung kiếm tước bỏ thủ cấp một tên. Nhưng mà vẫn còn mấy trăm tên đang chặn đường, đợi giết xong mới đuổi theo thì e là Trần Nhược Ngân đã trốn đi biệt tăm rồi.
Trên nền đất tuyết, Dung Lạc Vân đè đầu gối lên người Nam Vũ chân nhân, phất trần gãy nát, những mảnh đao nhọn đâm vào trong ngực, máu tươi liên tục phun ra. Dung Lạc Vân đứng dậy, nói: “Lâm Phong, chúng ta đuổi theo Trần Nhược Ngâm.”
Điêu Ngọc Lương quát lớn: “Ở đây có đệ chống cự rồi, Nhị ca, Hoắc đại ca, hai người mau đi đi!”
Không thể chậm trễ được nữa, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân xoay người lên ngựa, xông ra khỏi biển người, Đoạn Hoài Khác và Lục Chuẩn theo sau, bốn người giẫm lên đất tuyết, ngựa không ngừng vó rong ruổi chạy xa.
Mặt đường đã đọng lớp tuyết mới, ra tới đường chính, ngoài dấu vó ngựa lốm đốm thì còn có hai lằn bánh xe. Bọn họ đuổi theo dấu vết đó ra tới cổng thành, chỉ thấy một đống thi thể.
Máu nóng chưa lạnh, Trần Nhược Ngâm vẫn chưa đi xa.
“Đi!” Hoắc Lâm Phong quát, ngựa tăng tốc ra khỏi cổng thành. Sau năm sáu dặm, dần nghe thấy tiếng vó ngựa, Dung Lạc Vân phi người bay lên, nhanh thoăn thoắt, cuối cùng cũng đuổi kịp đội quân của Trần Nhược Ngâm.
Y xoay người đáp xuống đất, rút kiếm ra, ép đoàn người kia dừng lại.
Một chiếc xe ngựa, chín tên ám vệ đeo mặt nạ, chính là Đoàn Hồn Cửu Mãng. Dung Lạc Vân nhìn, hỏi: “Lão Ngũ Trần Miên, lão Lục Trần Kiêu, lão Bát Trần Thực, lão Đại Trần Di, bốn tên này chẳng lẽ có thuật hồi