Hoắc Loạn Giang Hồ

Thiên lôi câu địa hỏa


trước sau

Hoắc Lâm Phong đã ăn rau xanh với đậu phụ một thời gian dài rồi, Đỗ Tranh đột nhiên bày ra một bàn ăn thịt rượu thịnh soạn khiến hắn không quen lắm.

Chân giò ướp tương cùng với đĩa ớt, mận và dưa ngâm nước lạnh để tẩy trừ cơn nóng sát sinh, ngó sen ngâm đường, cá bạc, gân ngỗng… Tổng cộng bảy, tám món. Đỗ Tranh rót rượu, hớn hở nói: “Thiếu gia mau ăn đi, ông chủ mời chúng ta đó.”

Hoắc Lâm Phong đang gặm ngỗng: “Ông chủ?”

“Phải đó.” Đỗ Tranh bĩu môi về phía cửa phòng, “Khôn khéo thật!”

Chắc là thấy Hoắc Lâm Phong được vào Bất Phàm Cung là chuyện ván đã đóng thuyền, ông chủ đương nhiên không dám đắc tội. Không chỉ không dám đắc tội mà còn muốn cúc cung hầu hạ, tỏ vẻ hòa nhã.

Chân ngỗng thơm ngon, Hoắc Lâm Phong gặm xong thì lại ăn chân giò ướp tương, môi mỏng bóng nhẫy, hàm răng nhấm nuốt. Hai con mắt sắc bén của hắn đã nhập nhèm, cố gắng căng mắt, dáng vẻ kiêu ngạo trên người cũng thoái lui, thần sắc mệt mỏi.

Vừa trải qua một trận tranh đấu kịch liệt, khi được thả lỏng thì hoàn toàn tan vào hư không. Đỗ Tranh niệm thầm “Thiên linh linh địa linh linh”, nhắc nhở: “Thiếu gia, chấm miếng ớt đi.”

Hoắc Lâm Phong nghe lời chấm vào đĩa ớt, dù chấm nhiều cũng không có phản ứng gì. Đỗ Tranh ghé sang, vươn đôi tay thô ráp ra bóp vai cho hắn, muốn kéo lại linh hồn đã bay đi mất của chủ tử nhà mình. Một lúc lâu sau, một thố chân giò đã ăn gần sạch bách, cậu thở ra một hơi thật dài.

Sống lại rồi sống lại rồi, Đỗ Tranh hầu hạ càng mạnh tay hơn, thò người ra nhìn, hình như vẫn có hơi ngẩn ngơ. Cậu vớt ra một quả đào xanh ướt đẫm nước trong thố, hớt bớt nước ra rồi đưa tới: “Thiếu gia, ăn đi cho bớt ngấy, thiếu gia đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”

Hoắc Lâm Phong nhận lấy, hờ hững đáp: “Dung Lạc Vân.” Cắn một miếng, chua đến mức phải hoàn hồn, đến người chết lạnh cứng cũng bị chua đến sống lại. Hắn vứt quả đào đi, vội vàng ngậm một miếng ngó sen ngòn ngọt.

Đỗ Tranh hỏi: “Thiếu gia, người nghĩ đến Dung Lạc Vân làm gì?”

Cái tên trùm thảo khấu đó đương nhiên là chẳng có gì để nghĩ rồi, Hoắc Lâm Phong chỉ là hơi ngạc nhiên, tại sao Dung Lạc Vân lại không trả lại chiếc khăn tay đó cho hắn? Đã hai ngày rồi, nói cũng nói rồi, sao từ đầu đến cuối vẫn im im không nhắc đến? Lẽ nào lúc đó Dung Lạc Vân vốn không hề nhặt nó lên?

Đỗ Tranh nói: “Có thể là y thích nên giữ lại rồi chăng.”

Hoắc Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, Dung Lạc Vân tiền gian hậu sát còn làm ra được, không chừng đã tiện tay nhặt bao nhiêu khăn tay chốn khuê phòng rồi. Huống hồ tỷ tỷ còn là hoa khôi thanh lâu, có khi đến yếm của các quần thoa cũng đã gom đủ luôn rồi ấy chứ.

Thôi vậy, chiếc khăn tay thêu ngân hạnh ấy vốn dĩ là nhặt được ngoài ý muốn, mất rồi có lẽ cũng là trời định. Hắn lại húp một bát canh cá, được một bàn cao lương mỹ vị lấp đầy bụng, lấy kiếm ra đến bên cửa sổ, phải lau sạch vết ố máu hai ngày qua.

Vải da hươu nằm trong một cái tay nải nhỏ, Hoắc Lâm Phong thò tay vào lục túi, lục ra năm, sáu chiếc khăn tay thêu hoa vẽ cỏ. Mất công hắn suy nghĩ hoài, tên nhóc này vậy mà lại giấu nhiều như thế.

Đỗ Tranh thấy thế giật mình, miệng đỏ đỏ vì ăn ớt, mặt còn đỏ hơn. Bỏ bát đũa xuống, bổ nhào tới giằng lại, ôm trong ngực không dám nhìn sắc mặt Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm Phong khoanh tay lại, cố ý chế giễu: “Ngươi thêu đấy à?”

Đỗ Tranh tức muốn bốc khói: “Tôi, tôi nào biết thêu.” Cậu xấu hổ khốn cùng, đứng còn không vững, giống như đang giẫm lên một chậu than nóng rẫy, “Là, là Mai Tử tặng cho tôi…”

Nha đầu đầy tớ, túm tụm dưới cửa sổ nói xằng nói bậy, buông lỏng một cái là không coi ai ra gì. Hoắc Lâm Phong vẫn còn nhớ tình cảnh đó, chỉ xem như là họ vui đùa hợp ý nhau, hóa ra còn tặng cả tín vật luôn rồi. Hắn nghĩ, một sinh mệnh khổ cực tìm được một sinh mệnh khổ cực khác, khi ở chung với nhau có thể giảm bớt khổ cực cho thế gian, hiếm có tới cỡ nào.

Đáng tiếc ngày về mờ mịt, hắn vui mừng vì điều này, nhưng tiếc nuối nhiều hơn. Hắn phiền muộn nói: “Ban đầu cần gì phải đi theo, mất nhiều hơn được.”

Đỗ Tranh lắc đầu nguầy nguậy: “Hầu hạ thiếu gia quan trọng hơn.” Cậu ôm mấy chiếc khăn tay vào lòng, cười ngây ngô, “Mỗi khi Mai Tử thêu hỏng đều tặng cho tôi, còn thêu đẹp thì không nỡ tặng.”

Cậu đi đến trước mặt Hoắc Lâm Phong, giống như đang dỗ trẻ con: “Thiếu gia, đừng nhớ thương chiếc khăn tay màu xám ấy nữa, thiếu gia chọn một cái đi.”

Hoắc Lâm Phong bỏ ra những cái trông nữ tính, vẫn chọn màu xám nhạt, ở góc khăn có một chữ “Đỗ”. Hắn cất gọn chiếc khăn, sau đó lau sạch Quyết Minh kiếm rồi đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau, Hoắc Lâm Phong một mình đi đến Bất Phàm Cung, chạm mặt Nguyễn Nghê và Trâu Lâm ở ngoài cung. Ba người đều là những người thắng cuộc, còn “đại đệ tử nhất đẳng” vẫn chưa biết hoa rơi nhà ai, trong lòng mỗi người đều có suy tính riêng.

Gần đến giờ Thìn, bên trong truyền ra một chuỗi tiếng bước chân, cánh cổng nặng trịch từ từ mở ra.

Đệ tử mở cổng mời bọn họ tiến vào, Trâu Lâm và Nguyễn Nghê đi phía trước, Hoắc Lâm Phong rớt lại phía sau. Hắn lê chậm bước chân, lúc sắp sải bước qua cổng hắn chợt quay đầu lại, phóng tầm mắt lên bầu trời mang sắc biển.

Cổng lớn phía sau từ từ đóng lại, cánh cửa phụ đầu tiên ở phía trước mặt thì đóng kín mít, chỉ còn ba người bọn họ đứng ở giữa.

Hoắc Lâm Phong khẽ nhếch đuôi mắt nhìn về phía bờ tường cao, ánh mắt chưa kịp liếc tới thì tai đã nghe được tiếng gió. Điêu Ngọc Lương từ trên trời nhảy xuống, vóc người nhỏ bé mà cầm một cây thương dài, mũi thương quét ngang, chém ba người trở tay không kịp.

Ở trên tường cao, Lục Chuẩn mặc một bộ quần áo gọn gàng lưu loát, tóc buộc lên hết, khoanh tay ôm hai thanh loan đao. Cậu ta cúi đầu nhìn ra chân tướng, liền mắng: “Lão Tứ! Hà cớ gì không đánh Đỗ Trọng!”

Không vì cớ gì khác, cậu ta đã đặt tiền ở người này nên cam nguyện cúi đầu trước núi bạc… trên mặt Điêu Ngọc Lương đầy sự hổ thẹn, không dám thiên vị nữa, nghiến răng tung ra mấy trăm chiêu. Sau nửa nén hương, Điêu Ngọc Lương thu giáo lại: “Đi qua ba cánh cửa thì nhớ vá xiêm y lại.”

Bạch y của Nguyễn Nghê, huyền bào của Trâu Lâm, cả vạt trước và vạt sau đều rách mấy lỗ, Hoắc Lâm Phong nhìn y phục của mình, phát hiện trên cánh tay có trúng chiêu. Điêu Ngọc Lương mở ra cánh cửa đầu tiên, cùng lúc đó, Lục Chuẩn ở trên bờ tường nhảy xuống, đáp xuống phía sau cánh cửa.

Cậu ta cười hớn hở, lấy câu cũ ra nói: “Đường này do ta mở, để lại tiền mua đường rồi mới được đi.”

Vừa dứt lời liền xoay người, giơ đao, nhanh như một cái chớp mắt, Hoắc Lâm Phong lúc trước đã từng nhìn thấy rồi, chiêu thức của tên tiểu thần tài này nhanh đến mức không nhìn ra được binh khí là gì. Nguyễn Nghê tiên phong tiếp chiêu, móc câu bạc đấu với loan đao, hai chàng thiếu niên tuấn mỹ so kè chém giết.

Lục Chuẩn vô cùng phân vân, bốn cửa ải, nếu như cậu ta thắng thì sẽ làm khó Nguyễn Nghê chiếm ưu thế, nếu cậu ta xuống nước, Nhị ca nhất định sẽ trách hắn thiên vị… Thật phân vân. Nhưng cuối cùng vẫn là Nhị ca quan trọng hơn, cậu ta không lưu tình nữa, thanh loan đao chém xuống vai trái của Nguyễn Nghê.

Hoắc Lâm Phong đã không chờ đợi nổi, hôm đó núp trong tán cây chưa giao

đấu, hắn rất muốn tính sổ thay cho hai mươi kiêu vệ quân kia. Hắn nhảy lên, kiếm chưa tuốt khỏi vỏ, dồn năm phần nội lực nhưng lại dùng mười phần hăng hái.

Khoảnh khắc hai vai chạm vào nhau, Lục Chuẩn liền rên lên, chiêu thức nhanh nhẹn bị sức lực tàn nhẫn phá vỡ. Hoắc Lâm Phong phóng từng quyền lên da thịt Lục Chuẩn, sau đó hóa thành một cú chưởng vào hư không, đánh Lục Chuẩn bay ra xa mười mấy bước.

Lục Chuẩn thở hồng hộc, trợn mắt khó tin nhìn Hoắc Lâm Phong.

Hoắc Lâm Phong chắp tay, tỏ vẻ xấu hổ: “Tại hạ có hơi mất chừng mực, mong cung chủ bỏ quá cho.”

Hắn ung dung tự đi mở cánh cửa thứ hai, cửa chỉ đóng hờ, ở giữa có một khe hở hẹp. Từ từ mở rộng ra, ở đằng xa có một bóng dáng sừng sững lộ ra, tay cầm kiếm, cũng khoanh tay, quanh người cũng tỏa ra thần thái phong nhã trầm tĩnh.

Mí mắt Dung Lạc Vân rất mỏng, mỗi khi chớp mắt còn lóe lên chút linh động, thoáng nhìn qua giống như là một khe suối chảy qua. “Nguyễn lang đây còn đang chảy máu, có nghiêm trọng không?” Y mở miệng hỏi.

Cùng là “Nguyễn lang”, nhưng khi Dung Lạc Vân gọi lên nghe chẳng còn chút thân thiết nào, rất lạnh nhạt, rất hờ hững.

Mặt Nguyễn Nghê trắng bệch, không nhiều lời, bước ra lĩnh giáo. Dung Lạc Vân cũng không thật lòng thương hại người ta, lập tức rút kiếm ra, nếu Lục Chuẩn chỉ là nhanh, vậy thì y chính là vừa nhanh vừa tàn nhẫn.

Hoắc Lâm Phong lặng lẽ quan sát, Dung Lạc Vân có một luồng khí hiện hữu xung quanh, là sát khí. Cho dù là đối đầu với ai cũng có một sức mạnh thề rằng dốc hết cái mạng này, so chiêu với ai cũng giống như đang trả huyết hải thâm cừu.

Nguyễn Nghê yếu thế, Trâu Lâm tiếp chiêu. Dung Lạc Vân dừng lại một chút, ánh mắt vốn đã lạnh lùng, lúc này còn lóe lên chút kiêu ngạo: “Đừng dùng hết sức lực với ta, ở bên kia vẫn còn một người nữa.”

Hoắc Lâm Phong đứng một bên quan sát trận chiến, chưa kịp phản ứng, ánh mắt Dung Lạc Vân đã liếc về phía hắn… Giống như hắn đang chờ đợi được lên vậy. “À…” Hắn giải thích, “Tôi không vội.”

Dung Lạc Vân phất tay áo xuất chiêu, ánh mắt thu lại nhìn về phía trước: “Nhưng ta vội.”

Hoắc Lâm Phong hơi sửng sốt, xem ra Dung Lạc Vân rất muốn thử kiếm pháp của hắn. Lúc này Trâu Lâm vung roi, chân khí bao phủ, thanh trường tiên rúng động, bước tiến lùi quỷ dị, tư thế huyền ảo, khiến Hoắc Lâm Phong hãi hùng.

Túy Xà Ẩm Băng, thanh trường tiên quấn lấy trường kiếm của Dung Lạc Vân, len lỏi đến tận cổ tay. Dung Lạc Vân giống như một con mèo rừng xù lông, đột nhiên tức giận, nắm chặt lấy cây roi. Cây roi quấn dày đặc, không khác gì dùng tay không nắm lưỡi dao, quấn chặt, kéo căng, hổ khẩu ở bàn tay Dung Lạc Vân tự rách toạc ra rướm máu, chảy lạch tạch xuống đất.

Trâu Lâm còn chưa tung tuyệt chiêu đã bị đánh bại, suýt nữa là bị đánh trở về cửa trước.

Dung Lạc Vân không dừng lại, chĩa kiếm về phía Hoắc Lâm Phong: “Đỗ Trọng?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Phải.”

Dung Lạc Vân hất cằm: “Rút kiếm.”

Loẹt xoẹt một tiếng, Hoắc Lâm Phong rút Quyết Minh kiếm ra, trận chiến hai ngày trước quả thật không có gì thú vị, bây giờ đây mới xứng gọi là tranh phong. Hai thanh kiếm đều đã được rút ra, hai người như song long quyết đấu, ở vùng trời này mặc sức ngao du. Không có chiêu nào là đẹp mã, chiêu chiêu đánh trúng chỗ thực, kiếm kiếm chỉ thẳng mệnh môn.

Dung Lạc Vân ngoắng một cái đã cọ xát tới lồng ngực Hoắc Lâm Phong, hơi thở y chợt hẫng lại. Dừng lại, y nghiêng mặt, ko thể chờ được mà buông lời khiêu khích: “Tuyệt chiêu câu động địa hỏa hôm đó của ngươi tên là gì?”

—— Tên Định Bắc Kinh Phong.

Hoắc Lâm Phong tuyệt đối không thể nói ra cái tên này, hắn không đáp mà hỏi ngược lại: “Cung chủ muốn thử sao?”

Dung Lạc Vân xoay người đâm tới: “Đợi ngươi một đêm rồi!” Kiếm Ý Phá Tiêu Vân, chính là tuyệt chiêu của Phách Vân kiếm pháp.

Hoắc Lâm Phong đỡ được, hai luồng nội lực mạnh mẽ như nước với lửa, tia sét sao Kim (*) bạc trắng lóe lên, bên tai có tiếng đá nổ rần rật. Khói bụi mù mịt, giống như Thiên Lôi câu động địa hỏa, kiếm pháp của hai người tuy khác phương thức nhưng có cùng hiệu quả.

(*) tia sét sao Kim: người ta bảo sao Kim giống như là anh em sinh đôi với trái đất, đến cả sét trên sao Kim cũng giống với sét ở trái đất, ở chỗ này Ếch đoán là tác giả muốn chỉ chiêu thức của Dung Lạc Vân giống như chiêu thức của Hoắc Lâm Phong, cùng tạo ra tia sét giống nhau, đại loại vậy.

Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân dùng kiếm đấu nhau, cả tinh thần lẫn thể xác đều rung chuyển. Song, xung quanh đá bay tán loạn, Hoắc Lâm Phong lại phân tâm nhìn xuống bàn tay phải đang chảy máu của Dung Lạc Vân.

Đợi kiếm khí tản đi, Dung Lạc Vân lùi về phía sau một chút, Hoắc Lâm Phong nhìn vào mắt y, dường như thoáng thấy chút tán thưởng mơ hồ không rõ.

Cả ba cánh cửa đều đã mở ra, chỉ còn lại một cửa cuối cùng.

Đoạn Hoài Khác không cầm binh khí, bên hông giắt một bình rượu ngọc, nói: “Ba người các ngươi cùng lên đi.”

Theo như lời của nghệ nhân kể chuyện, trong vòng bảy bước sẽ rung tim đoạn phổi nên Hoắc Lâm Phong cũng thử thăm dò nội lực thâm hậu này. Ba người đến gần Đoạn Hoài Khác, vây xung quanh, lúc bước đi nhận ra gió mạnh táp vào mặt, sắc bén như đao.

Trâu Lâm và Nguyễn Nghê vốn đã bị thương, Túy Xà Ẩm Băng hư thực khó lường tắc ở cổ họng, chỉ còn một vị “hư”, cặp lưỡi câu bạc cũng yếu thế, sợ là khó mà móc được “cá chép”. Tuyệt chiêu đều không thể kham nổi, hai người ngửa ra sau phun ra một búng máu.

Nội lực thuần túy cùng đọ sức, y bào thổi phần phật, chiếc khăn tay trong vạt áo Hoắc Lâm Phong cũng bị bay ra ngoài. Qua một hồi nghiền ngẫm, hắn hiểu được nguyên lý sâu xa, vì thế trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhụt chí nhận thua.

Bốn vị cung chủ cùng xuất hiện, các đệ tử khác núp ở trong góc cũng đi ra, mọi người về lại vị trí cũ.

Đoạn Hoài Khác tuyên bố: “Đỗ Tranh, Nguyễn Nghê, Trâu Lâm, từ hôm nay trở đi gia nhập Bất Phàm Cung.” Rồi nhìn về phía Hoắc Lâm Phong, mỉm cười mà nói, “Đỗ Trọng tiếp nhận vị trí của Từ Chính, trở thành đại đệ tử nhất đẳng.”

Kết cục đã định, Hoắc Lâm Phong nhất thời giật mình, không biết nước đi này của mình là đúng hay sai. Chuyện sau này không thể nói hết, hắn thất thần đứng đó đến khi tan cuộc.

Mọi người rời đi cả rồi, chỉ có Dung Lạc Vân đi về phía bên trái mấy bước, nhặt chiếc khăn tay rơi trên đất. Y xoay người lại, nói: “Đỗ Trọng, ngươi lại làm rơi khăn tay rồi.”

Hoắc Lâm Phong hoàn hồn, đi đến trước mặt đối phương, vươn tay ra định nhận lấy lại chợt dừng lại. Bàn tay Dung Lạc Vân chảy máu, chiếc khăn tay cũng bị dính loang lổ.

Hắn mấp máy môi, nhận lấy khăn tay gấp hai đường, lúc Dung Lạc Vân vừa thu tay thì nhẹ nhàng bắt lấy. Máu dây vào bàn tay hắn, nóng hầm hập, dính nhơm nhớp, rất khó để quấn khăn. Lúc này hắn mới lên tiếng: “Băng bó cho cung chủ một cái vậy.”

Quấn xong, thắt một nút kết, chẳng khác nào được nước làm tới.

Dung Lạc Vân dựng thẳng ngón tay, nút kết dựng thẳng góc khăn.

Y nhịn không được mà cuộn tay lại… Góc khăn kia cũng co quắp theo.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện