Dung Lạc Vân tiến vào Thiên Cơ Đường, các đệ tử đều đi tập luyện cả rồi, y đi thẳng vào vườn trúc mà không kiêng kỵ gì, vừa vào trong vườn đã thấy Đỗ Tranh đang ngồi bên bàn đá hái rau, đúng lúc Đỗ Tranh cũng nhìn thấy y.
Đỗ Tranh nói: “Sáng sớm vừa đi, bây giờ cung chủ lại tới làm gì?”
Dung Lạc Vân khẽ đắc ý: “Đệ đệ của huynh gọi ta tới đó.”
Đỗ Tranh hừ một cái, nói: “Cung chủ hại đệ ấy đau đớn cả một đêm, chắc chắn là tìm cung chủ tính sổ rồi.”
Chút đắc ý kia lập tức trôi theo mây bay, Dung Lạc Vân nhất thời lo sợ. Mà Đỗ Tranh lại có cái miệng của một bà thím hung tợn, liếc con diều, nói: “Không tính sổ thì cũng sẽ đòi lại con diều, phải rồi, còn có cả cây đèn nữa.”
Đồ tặng rồi còn đòi lại được sao? Dung Lạc Vân nghĩ, mình từng hứa rằng sẽ không đòi lại chiếc khăn tay, vậy đèn và diều đã tặng cho mình rồi thì cả đời này sẽ là của mình. “Huynh chỉ hù dọa mà thôi, bổn cung chủ không tin.” Y ngạo mạn nói, “Nếu huynh ấy đòi lại những thứ này, thì ta cũng sẽ đòi lại khăn tay.”
Đỗ Tranh ngắt thân rau: “Một chiếc khăn tay thôi mà, người tặng khăn tay cho đệ đệ tôi ở Trạc Sa đảo có thể xếp hàng từ thành Nam tới thành Bắc, một ngày thay một cái cũng dùng không hết.”
Dung Lạc Vân siết nắm đấm, tên nhãi này đúng là ức hiếp người quá đáng, không phải chỉ ỷ mình là đại ca của Đỗ Trọng thôi sao? Không phải ỷ vào Đỗ Trọng, ỷ lại vào Đỗ Trọng… Y chợt nghẹn họng, ỷ vào cái gì của Đỗ Trọng? Vì mình coi trọng huynh ấy sao?
Ngắt hết ngọn non, Đỗ Tranh bắt đầu gọt lê, từng nhát từng nhát như đang róc thịt. Dung Lạc Vân đã bao giờ chịu cơn tức này đâu, lững thững đi đến cạnh vườn trúc, chọn một cây, nắm thật chặt, sau đó dồn nội lực nhổ tận gốc.
Đỗ Tranh nghẹn họng nhìn trân trân, suýt nữa tước vào tay.
Dọa người ta sợ xong, Dung Lạc Vân nói: “Buổi trưa nấu một bữa cơm lam, bổn cung chủ ăn xong mới đi.” Y ném cây trúc tới rồi thản nhiên đi vào trong lầu trúc. Vừa vào cửa, uy phong lúc nãy đã gió thổi mây bay đi ngay, cưỡng ép vận nội công quả thật khó chịu.
Lên lầu hai, y bước đến cửa phòng ngủ rồi ngó vào, trở tay giấu con diều đi.
Hoắc Lâm Phong đã chuyển tới ngồi trên phản, bên ngoài áo lót hắn khoác một chiếc bào tơ tằm màu xám khói, bên trên lộ xương quai xanh, bên dưới là hai chân trần, rất khác với thần thái sắc bén quả quyết thường ngày, lúc này quanh người tản ra thần sắc nhàn hạ phú quý. Hắn châm trà ra hai chung: “Cung chủ đang nhìn gì vậy, sợ tôi lại phát điên lên à?”
Dung Lạc Vân đi tới ngồi xuống, cách một cái bàn vuông, khi nhìn xuống sẽ không phải đối mắt với người kia. Những chuyện đêm qua, nào là vượt phép tắc, nào là làm càn, khiến người ta mất hết cả mặt mũi.
Y rất yên lặng, dùng chén trà để che giấu, bưng lên môi nhấp một lúc lâu. Nhấp đến khi không còn giọt nào mới chịu đặt xuống, cố gắng tìm chuyện để nói: “Vừa nãy huynh… nhìn thấy ta thả diều rồi sao?”
Hoắc Lâm Phong “Ừm” một tiếng, thả ở ngay ngoài bờ tường, hắn có mù đâu. Hắn không chỉ không mù, mà mắt còn sáng quắc, liếc một cái là nhìn thấy vết tích bên cổ đối phương. Vết mút, vết răng nanh gặm cắn, còn có những lốm đốm do râu cọ xát, đều là vết tích hắn tạo ra tối qua.
Hoắc Lâm Phong nhìn mình, Dung Lạc Vân rụt cổ lại.
Vẫn còn nhìn mình, y khẽ nhấc nhấc cổ áo.
Vẫn tiếp tục nhìn, y giơ tay lên che lại, bất đắc dĩ nói: “Đừng nhìn ta nữa.”
Tim Hoắc Lâm Phong như muốn tan chảy, hắn thật sự quá ác liệt, tối qua đã ức hiếp rồi bây giờ vẫn còn ức hiếp người ta. “Cung chủ, sang bên đây ngồi đi.” Hắn mò tới tay nải ở góc phản, bên trong có thuốc khi hắn mang đi đánh giặc, “Chúng ta bôi một chút, sẽ mau chóng tan đi thôi.”
Dung Lạc Vân hơi kinh ngạc, đối phương đã quen nói móc mình, nhưng hai câu này lại vô cùng dịu dàng. Y nhích từ từ sang, mông không chịu rời khỏi sạp, nhịn không được nói: “Hôm nay huynh dịu dàng như là…”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Như là gì?”
Y nghĩ ra rồi: “Như Đại ca.”
Gì, Đoạn Hoài Khác dịu dàng lắm sao? Chưa thấy bao giờ. Hoắc Lâm Phong thầm oán trách mà mở lọ thuốc ra, kéo Dung Lạc Vân lại gần, đổ ra một ít rồi bôi lên cổ y. Ngón tay hắn có vết chai, sợ làm đau người ta nên xoa rất nhẹ.
Dung Lạc Vân lại cảm thấy ngứa, dùng khuỷu tay chọc hắn: “Mạnh hơn chút nữa đi.”
Hắn chẳng lựa lời mà nói: “Tối qua còn xin nhẹ chút thôi, bây giờ lại đòi mạnh hơn.”
Nói xong, cái cổ thon dài liền đỏ ửng lên, đỏ hơn cả khi chưa xoa thuốc giống như là đang thoa son vậy. Dung Lạc Vân nghiêng cổ cố chịu đựng, khóe mắt thoáng nhìn tay nải mở toang, bên trong toàn là những chiếc khăn tay thêu hoa vẽ cỏ.
Y hỏi: “Những chiếc khăn tay này là từ đâu tới vậy?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Người khác tặng.”
Dung Lạc Vân nghĩ, nhiều như thế, thật sự người tặng khăn tay xếp hàng từ thành Nam tới thành Bắc sao? Nếu đã thường xuyên nhận khăn tay, vậy hà cớ gì khi mình tặng huynh ấy lại thích thú đến thế, còn ôm mình một cái nữa?
Trong đầu y nảy ra một khung cảnh, Hoắc Lâm Phong đứng ở thành Nam, trước mặt là các cô nương tới tặng khăn tay, xếp hàng tới tận thành Bắc, người ta tặng một chiếc, Hoắc Lâm Phong nhận một chiếc, nhận xong thì ôm người ta một cái.
Nào có giống như “dưa sống trứng khô” đâu, khách quan phong lưu ở Triều Mộ Lâu cũng chẳng đến mức đó.
Bôi thuốc xong, Hoắc Lâm Phong hỏi: “Cung chủ đang nghĩ gì vậy?”
Dung Lạc Vân hoàn hồn, xoay mặt lại hỏi: “Ca ca của huynh nói huynh là xử nam, có thật không?”
Sắc mặt Hoắc Lâm Phong cứng đờ, lúc đỏ lừ lúc trắng bệch, thậm chí còn muốn chém Đỗ Tranh.
Không đợi hắn sắp xếp câu chữ, Dung Lạc Vân nói tiếp: “Lúc trước huynh tới Triều Mộ Lâu không phải để tìm Bảo La, mà là tìm ta, tại sao phải nói dối?”
Từng chuyện từng chuyện đào ra, lấp liếm hoài cũng mệt. Hoắc Lâm Phong dứt khoát thẳng thắn: “Là tôi gạt cung chủ.” Hắn thật sự phải ném đi thể diện của tướng quân rồi, “Tôi rất ít khi đến những nơi trăng hoa, Bảo La cũng không phải kiểu người tôi thích, chẳng qua chỉ là hùa theo sở thích của cung chủ mà thôi. Còn về phần có phải xử nam hay không… hình như không có liên quan đến cung chủ.”
Nói xong, hắn phải tìm lại thể diện, khẽ hỏi: “Thuốc bổ công hiệu mạnh như vậy, cung chủ thường đắm chìm trong chốn phong nguyệt, phải chăng thường dùng thuốc đó?”
Mũi kiếm xoay đi nhanh thật, Dung Lạc Vân hoảng hốt muốn giải thích, ngước mặt lên lại gần lại bắt được hàm ý trêu chọc trong mắt Hoắc Lâm Phong. Y liền tỏ vẻ kiêu ngạo: “Đâu có, trông ta giống loại người ‘không dùng được’ hay sao?”
Hoắc Lâm Phong gật gật đầu như nhận thua: “Cung chủ dũng mãnh tài ba!” nhưng trong lòng lại cười thầm đến nỗi muốn nở một đóa hoa ngọc lan. Dùng được cái gì, tối qua cũng chỉ là một trận ôm ấp quấn quýt thôi, cùng lắm là hơi chặt một chút, dữ dằn một chút, tên nhóc này mới vậy đã thở hổn hển không ngừng rồi, mềm nhũn như là mất hết hồn vía.
Lúc này có một mùi hương thoang thoảng bay vào, Đỗ Tranh bưng bữa trưa tới, ba mặn hai rau, và một lồng cơm lam. Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân đã đói meo rồi, ngồi xuống bàn cầm đũa lên là ăn ngay, Đỗ Tranh tự giác lùi ra đứng một bên.
Dung Lạc Vân khó hiểu nói: “Này đại ca của Đỗ Trọng, sao huynh không tới ăn?”
Cả hai chủ tớ đều hoảng hốt, Hoắc Lâm Phong vội nói: “Đại ca, huynh đứng ở đó làm gì, mau tới ăn đi cho nóng.”
Ba người vây quanh bàn, Dung Lạc Vân gỡ ống cơm lam ra, vùi đầu ăn ngấu nghiến. Chuyến này y tới đây không