Thành đế phất tay: “Mau bình thân.”
Ánh mắt Hoắc Lâm Phong chậm rãi ngước lên, không nhìn dáng điệu của thiên tử, nhưng khóe mắt lại mơ hồ nhìn thoáng qua xung quanh. Gạch vàng lát ngay ngắn, thảm trải đỏ sẫm, hai con thụy thú bằng đồng mạ vàng. Thành đế hơn năm mươi tuổi ngồi ở vị trí cao nhất, hỏi han bề tôi vài câu quan tâm, nhưng lại tỏa ra khí thế sát phạt quyết liệt.
“Hầu gia lặn lội đường xa cực khổ.” Thành đế nói, “Lâu rồi không gặp, gặp lại rồi, biết được Hầu gia vẫn khỏe mạnh như năm đó, trẫm rất yên tâm.”
Hoắc Chiêu chắp tay, tạ hoàng thượng quan tâm. Tạ ơn xong, thánh ý khó dò, không bằng cất lời trước: “Khởi bẩm hoàng thượng, chuyến này lão thần dẫn theo con trai thứ Lâm Phong diện kiến, thật lòng lo sợ không yên, trẻ con nghịch ngợm nếu có gì mạo phạm hoàng thượng, mong hoàng thượng thứ tội.”
Thành đế không nghĩ như vậy: “Hầu gia sao lại nói thế.” Ánh mắt chuyển dời, đánh giá Hoắc Lâm Phong, “Đứa trẻ nghịch ngợm khanh đây quyết liệt tước thủ cấp Mạc Hạ Lỗ, anh hùng này từ lâu đã được truyền tụng tới Trường An rồi. Hoắc tướng quân, năm nay khanh bao nhiêu tuổi rồi?”
Làm thinh một lúc lâu, Hoắc Lâm Phong đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần năm nay hai mươi ba.”
Thành đế khen ngợi: “Trẫm nhớ rồi, năm khanh mười ba tuổi đã theo hầu gia ra chiến trường, còn suýt nữa bị bọn man tặc bắt đi. Chỉ vỏn vẹn bốn năm sau, khanh dẫn đầu trận ác chiến, lần đầu tiên làm thống soái dẹp loạn.”
Hoắc Lâm Phong nhất thời hơi sửng sốt, mười bảy tuổi lần đầu làm thống soái, trong doanh trại phải ổn định, lúc xuất binh phải điên cuồng, chém giết đến điên dại. Sau khi thắng trận thì dẫn binh đi đồ sát dân trong thành, bất kể là già trẻ lớn bé, thấy người sống là phải giết, để phòng cỏ dại sinh sôi, trẻ con trưởng thành, nên hắn đã đồ sát cả thành trì đó thành một bãi đất hoang vu.
Hoàng đế vỗ tay cười, giống như đang nói đến một chuyện thú vị.
Nào có biết sau trận chiến ấy, suốt mấy tháng liền trong giấc mộng của hắn đều toàn là màu đỏ của máu tươi, còn có cả tiếng gào khóc thảm thiết. Lúc này hắn hơi phân tâm: “Tạ hoàng thượng tán thưởng. Vi thần nguyện hy sinh vì Đại Ung thịnh thế thái bình, bách tính yên vui.”
Long nhan vui mừng, Thành đế hài lòng “Ừm” một tiếng, ánh mắt dao động giữa hai cha con. Trận này đại thắng, đám man di kia chắc chắn sẽ yên phận vài năm, nói đến đây, ý cười trên mặt Thành đế càng lộ rõ.
Các quan viên đồng loạt quỳ rạp xuống hô, chúc Đại Ung, chúc hoàng đế, đó là quy tắc của triều đình. Tiếng hô vừa dứt, một người bước ra khỏi hàng, nói: “Hoàng thượng, Hoắc tướng quân dũng mãnh thiện chiến, quả thật là một nhân tài hiếm có.”
Một câu khen ngợi bình thường, nhưng nói ngay trên triều, thì không còn bình thường nữa. Người vừa nói khoảng độ bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, những sợi tóc dưới mão quan đã bạc trắng hơn nửa, lông mày nhợt nhạt, mắt xếch, giữa mắt hằn một chữ “xuyên” (川) rất sâu, có vẻ như đã làm lụng vất vả, lo âu triền miên.
Hoắc Lâm Phong liếc mắt thăm dò, đây là lần đầu tiên hắn đến Trường An, không biết được ai với ai. Nói đến triều phục của người này, tử bào tay thụng, hoành lan thêu bạch hạc (*), nạm ngọc sáng bóng, thêm cả vị trí đầu hàng, hắn đoán đây là Thừa tướng đương triều.
(*) tử bào: bào màu tím, hoành lan: đai lưng, bạch hạc: sếu trắng
Hắn không đoán sai, người kia chính là Thừa tướng Trần Nhược Ngâm, đơn tự “Thanh”, Trần Thanh.
Trần Nhược Ngâm cất lời khen ngợi, Hoắc Chiêu liền nói: “Nhân tài Đại Ung xuất hiện lớp lớp, Thừa tướng quả thật đã quá coi trọng con trai ta rồi.”
“Hầu gia khiêm tốn quá.” Trần Nhược Ngâm cười khách khí, chắp tay với Thành đế, “Hoàng thượng, biên ải đã thái bình, vùng quan nội không còn gì đáng lo, chiến công của Hoắc tướng quân lần này không thể không kể đến. Thần lắm chuyện, muốn vì Hoắc tướng quân cầu xin một phần ân thưởng lâu dài.”
Hoắc Lâm Phong thót tim, lúc trước đã biết, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở việc phong thưởng. Lúc này, hắn cất giấu một chút hy vọng, hy vọng trái tim tiểu nhân của bản thân đã đoán sai thánh ý của thiên tử.
Thụy thú nhả ra khói, rất yên bình, trung hòa những gợn sóng trong triều đường, Thành đế dừng lại một chút mới nói: “Thừa tướng nói ra nghe thử.”
Trần Nhược Ngâm liền nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, tài cán của Hoắc tướng quân không thua gì huynh trưởng Kinh Hải, mà ở biên ải không cần phải có hai vị đại tướng quân trấn biên. Theo thần thấy, nếu không có gì trở ngại thì để Hoắc tướng quân ở lại vùng ngoại ô, phát huy tài năng.”
Trong điện vô cùng yên tĩnh, Định Bắc Hầu có công hộ quốc, là trụ cột của triều đình, vậy mà phải giao một đứa con trai ra làm con tin ở vùng ngoại ô. Lời này của Thừa tướng tuyệt đối không phải là tâm huyết dâng trào, sau lưng chắc đã là thánh ý rồi.
Hoắc Lâm Phong bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, sớm chiều chiến đấu trên sa trường còn thấy khỏe hơn bây giờ, lúc này lại mỏi mệt một cách dị thường. Hắn nói: “Hoàng thượng, thần e khó mà đảm đương trọng trách này.”
Thành đế xua tay: “Con trai của Hầu gia nào phải người phàm, không cần phải coi nhẹ bản thân. Huống hồ, khanh mới hai mươi ba, cả đời ở Tái Bắc cũng tẻ nhạt, ở lại đây phiêu lưu một chút cũng tốt.”
Hai câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này như xé mây thấy trời, thiên ngôn vạn ngữ của Hoắc Lâm Phong đều kẹt trong cuống họng, mắc trong yết hầu. Hắn quỳ gối xuống: “Vi thần tuân theo phân phó của hoàng thượng, có chết cũng không từ.” Hắn chợt thấy Hoắc Chiêu siết nắm đấm.
Đã đến giờ thoái triều, Thành đế đặt tay lên cánh tay nội thị, đứng thẳng người ngước mắt lên, toát ra khí chất phú quý và vẻ uy phong nói một không nói hai. Chỉ nói ở lại, vẫn chưa định sẽ đi đâu, tối nay thiết yến hoan nghênh hai cha con Định Bắc Hầu, sẽ bàn bạc sau.
Triều thần quỳ xuống cung tiễn thánh thượng sau đó giải tán, Hoắc Lâm Phong cùng Hoắc Chiêu rời khỏi điện, mới đi được hai ba bước Trần Nhược Ngâm đã đuổi theo.
“Hầu gia đi nhanh thật, làm tại hạ đuổi theo không kịp.” Trần Nhược Ngâm vuốt râu, đôi mắt xếch mang theo ý cười, lóe lên những đốm sáng, “Toan mời hầu gia ghé thăm phủ tại hạ, nếu trong cung đã thiết yến, vậy hai người chúng ta phải đối ẩm vài chén.”
Hoắc Chiêu xua tay: “Đương nhiên, thừa tướng khéo ăn khéo nói, nên nhuận họng thật kỹ.”
Trần Nhược Ngâm không tức giận, tới gần một chút, tử bào bạch hạc chạm vào đại xưởng (áo ngoài) kỳ lân. “Hầu gia đừng vội trách tôi.” Hắn ta nhỏ tiếng, dường như là rỉ tai Hoắc Chiêu, “Chẳng qua cái miệng này của tôi thuật lại ý muốn của hoàng thượng, nếu Hầu gia trách tôi thì oan uổng cho tôi quá.”
Hai người này có thực quyền tương đương nhau, chỉ có họ mới có thể đắc tội lẫn nhau được, nên đương nhiên đều để cho người kia nói.
Trần Nhược Ngâm cười vui sướng khi thấy người ta gặp họa, cười Định Bắc Hầu bị nghi kỵ, hoặc là cười chuyện gì khác. Rồi lại nhìn về phía Hoắc Lâm Phong, nói: “Hiền điệt, nghe ta khuyên một câu: Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Dưới chân thiên tử, nhất định không thể phô trương, chỉ cần một chút không an phận, không cần