Hoắc Loạn Giang Hồ

Tiểu Dung cáu kỉnh


trước sau

Dung Lạc Vân đứng thừ người ở chỗ cũ, choáng váng và thẫn thờ trước lời thú nhận kia.

Đỗ Trọng là Hoắc Lâm Phong…

Gặp gỡ, thân quen, tín nhiệm, yêu thích, đều đồng loạt nói với y, Đỗ Trọng không phải là Đỗ Trọng, mà là một người khác. Tối qua còn ôm ấp quyến luyến, vậy mà bây giờ Đỗ Trọng đã biến thành một người khác rồi ư?!

Sao lại hoang đường như thế… Cực kỳ hoang đường!

Dung Lạc Vân lắc đầu nguầy nguậy, có lẽ là Đại ca đoán sai rồi, sư phụ cũng đoán sai rồi, Đỗ Trọng cũng chỉ đang nói đùa mà thôi. Y bước khỏi hiên, nước mưa ướt đôi bờ mi, lảo đảo bước đến trước mặt người kia.

“Đỗ Trọng, đừng nói đùa với ta.” Biểu cảm của y hết sức thê lương, “Huynh nói lại một lần nữa, rốt cuộc huynh là ai?”

Lòng Hoắc Lâm Phong rối như tơ vò, túm lấy bờ vai Dung Lạc Vân: “Cung chủ, ta xin lỗi.” Hắn hối hận lắm, vì sao không thú nhận sớm hơn? Tối qua lưỡng lự, sáng nay do dự, dẫn đến tình huống tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

Dung Lạc Vân vẫn khăng khăng hỏi: “Huynh là Đỗ Trọng phải không?”

Hắn đau lòng muốn chết rồi, nhưng chỉ đành phủ nhận: “Ta là Hoắc Lâm Phong…”

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Dung Lạc Vân bỗng chốc tối sầm.

Không phải Đỗ Trọng, mà là Hoắc Trọng; trên thế gian không có Trạc Sa đảo, chỉ có Trạc Sa Cư ở Tái Bắc; cái người gọi là sư phụ quy ẩn, huynh trưởng nương tựa lẫn nhau, đều là bịa đặt. Tên họ, lai lịch, thân thế, tất cả đều là giả.

Từ trước đến nay, tất thảy mọi chuyện.

… Toàn bộ đều là giả dối.

Dung Lạc Vân nói thật khẽ: “Nhưng mà tối qua huynh đã hứa sẽ không lừa dối ta.” Trong màn lừa đảo chính tay hắn thêu dệt, hắn đã hứa sẽ không lừa dối Dung Lạc Vân, là muốn biến y thành tên đại ngốc đệ nhất Tây Càn Lĩnh sao?

Hoắc Lâm Phong vội vàng nói: “Không phải như vậy đâu, không phải đâu!” Hắn đè thấp giọng đến hết mức, “Ta có muôn vạn lỗi lầm, mặc em đánh em mắng, tha thứ cho ta lần này có được không… Từ giờ trở đi ta tuyệt đối sẽ không lừa dối em nữa.”

Dung Lạc Vân gằn giọng: “Ta không tin huynh được nữa!” Y giãy mạnh ra khỏi vòng tay Hoắc Lâm Phong, “Sự ân cần, quan tâm, thương yêu của huynh, tất cả đều là vì để lừa gạt lòng tin của ta.”

Hoắc Lâm Phong giải thích: “Từ trước tới nay, tâm ý ta dành cho em đều là thật! Tất cả đều là thật!”

Dung Lạc Vân hỏi ngược lại: “Từ trước tới nay? Vậy ban đầu là thế nào? Từ khi nào mà giả ý thành thật lòng, tự huynh có phân biệt được không! Làm sao huynh biết được khi huynh lừa tình thì ta không rung động? Làm sao huynh biết được khi huynh giả ý thì ta không thật lòng?”

Lời này như đao như kiếm, đâm xoáy vào lòng Hoắc Lâm Phong đến mức khiến hắn không thốt nên lời. “Dung Lạc Vân…” Hắn gọi y một tiếng, lần đầu tiên gọi thẳng tên đối phương lại ở trong tình cảnh này. Sau đó hắn nói gần như thủ thỉ: “Em không cần ta nữa sao?”

Tim Dung Lạc Vân run lẩy bẩy: “Niềm vui Đỗ Trọng đem tới, Hoắc tướng quân lấy về đi.”

Hoắc Lâm Phong hỏi tiếp: “Em không thích ta nữa sao?”

Dung Lạc Vân lạnh nhạt đáp: “Nói gì đến thích nữa, là Dung Lạc Vân ta đã mù rồi.”

Y phất tay áo, xoay người đi về phía con đường chính, mặc kệ những dây dưa quyến luyến sau lưng. Mưa vẫn chưa tạnh, nhưng tình đã trôi đi theo gió rồi, trái tim hứng chịu một cơn gió rét căm. Con đường thoáng đãng, quang cảnh rõ mồn một, mà y đi rất vất vả.

Một buổi hoàng hôn nọ, bọn họ đứng bên ngoài sảnh, nói chuyện câu có câu không.

Một buổi tối kia, bọn họ cầm dù xách đèn, phía sau là con ngựa vung vẫy chiếc đuôi dài.

Một buổi trưa ấy, bọn họ đùa nghịch đuổi bắt, trong tay cầm con diều đã vẽ cùng nhau.

Hồi ức giống như một màn kịch, sinh động rực rỡ, tình cảm chân thật, nhưng lúc này đã hoàn toàn hạ màn rồi. Dung Lạc Vân một mình lê bước, hồn phách đã thả trôi không thể bắt lại, chỉ đành vội vã chạy đi.

Bởi vì đây là thứ tình cảm không thể lưu luyến, tuyệt đối không thể lưu luyến.

Những điều đó là cố ý trêu ghẹo, hay là dùng chân tình, y chẳng thể phân biệt được. Bày tỏ tình cảm là vì thật sự thích y hay là vì để tiến thêm một bước thám thính tin tức, y cũng không thể xác định.

Ôm nhau ngủ trong xe ngựa, sớm chiều bên trong thiền viện, từ chuyện lớn là cứu mạng đến chuyện nhỏ là buộc xiêm y, cái nào là thật cái nào là giả? Hôm đó chèo thuyền ở hồ sen, ôm y, nhìn ngắm y, những lời lo lắng đó rốt cuộc là quan tâm hay là vì muốn đào sâu bí mật?

Ôm ấp dây dưa, môi lưỡi giao triền, đó là gì?

Dung Lạc Vân không cách nào biết, cũng chẳng dám tin. Y đến Vô Danh Cư, bước vào trong sân, hỉ thước trên xà nhà và bồ câu trong lồng cùng nhau kêu chiêm chiếp, nhưng đôi mắt long sòng sọc của y chỉ nhìn vào hiên nhà.

Lần đó từ Linh Bích Thang trở về, Hoắc Lâm Phong tự tiện xông vào tặng cá, thật sự chỉ là tặng cá thôi ư?

Y bước từng bước tới gần, truy cứu đều đã muộn màng, y lẳng lặng tiến vào thính đường. Trên bàn đặt lồng đèn cán trúc, trên tường treo diều chim én, trên sạp phòng ngủ để quạt lụa thêu, còn có cá chép trong vại, hoa trong nước ở ngoài sân.

Chính giữa án thư, là quyển bí kíp võ công ấy.

Tỏa Tức Quyết… Đột nhập không tiếng động, đi lại tự do, tên trộm ban đầu lẻn vào Bất Phàm Cung cũng là Hoắc Lâm Phong ư?

Dung Lạc Vân thở hắt một hơi, Vô Danh Cư của y vốn giản dị đơn điệu, nhưng dần dần bị người kia để lại nhiều dấu tích như thế. Khi vui, dấu tích là nhớ nhung, ngày buồn, dấu tích là tra tấn.

Y ngồi xuống bên giường, tấm lưng suy sụp, hai tay bấu chặt vào nhau. Không còn Đỗ Trọng nữa rồi, y đối xử tốt với Đỗ Trọng để làm gì, y đặt Đỗ Trọng mình yêu mến vào trái tim có ích gì?

Dung Lạc Vân ôm mặt, hóa ra Đỗ Trọng của y chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Mưa ngày càng lớn, Dung Lạc Vân khép vạt áo ngã lên giường, y tủi thân, không cam lòng, đau lòng đến tột bậc! Vùi đầu vào gối, tay nắm vải trải giường muốn nát bấy, lồng ngực phập phồng mãi không yên.

Chợt có một tràng tiếng bước chân tới gần, y thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa.

“Nhị ca Nhị ca!” Điêu Ngọc Lương chạy xồng xộc vào, dừng trước cửa bẩm báo, “Đỗ Trọng, à không phải, Hoắc Lâm Phong đi rồi.”

Dung Lạc Vân gật gật đầu, đờ đẫn trở mình. Điêu Ngọc Lương chạy đến bên giường, nói: “Nhị ca, tên kia đúng là ác ôn! Hắn lừa chúng ta từ đó tới giờ, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn được!”

Dung Lạc Vân nhắm mắt lại: “Lão Tứ, Nhị ca muốn ngủ một lát.”

Điêu Ngọc Lương đắp chăn giúp y, sau đó chạy biến đi như một làn khói. Y mở mắt ra, đau buồn nhìn chằm chặp rèm che, Hoắc Lâm Phong đi rồi, Đỗ Trọng cũng đi rồi…

Dưới chân núi Lãnh Tang, Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa đi ở phía trước, Đỗ Tranh đi phía sau, hai chủ tớ cứ như vậy mà rời khỏi Bất Phàm Cung. “Hu!” Hoắc Lâm Phong ghìm cương dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía cổng chính, khao khát được xuyên qua thiên sơn vạn thủy để nhìn vào biệt uyển sâu nhất.

Đỗ Tranh hỏi: “Thiếu gia, giờ chúng ta đi đâu?”

Đi đâu ư? Phủ tướng quân ở thành Tây đã chuẩn bị lâu ngày, bây giờ chắc cũng nên nhập phủ rồi. Hoắc Lâm Phong cưỡng ép bản thân mình tỉnh táo lại, đi thôi, rốt cuộc cũng không đợi được cây ngọc lan trong vườn nở hoa.

Vung roi phi ngựa, Bất Phàm Cung dần dần bỏ lại ở đằng xa, hắn cũng đi xa rồi.

Trong thành bốn phía đều thoáng đãng, phủ tướng quân đã có chút động tĩnh, các quan lớn nhỏ đều nhận được tin tức. Dâng tặng nha hoàn đầy tớ, thêm cả xe ngựa, xum xoe vô cùng náo nhiệt. Ai ngờ đâu, cổng phủ đóng chặt, trốn không thèm gặp ai.

Hoắc tướng quân chẳng có tâm trạng nào gặp khách, phòng này sân kia, cây cỏ hoa lá, hắn không liếc mắt tới. Hắn chọn một gian để ở, Đỗ Tranh mài mực, hắn tạm vực dậy tinh thần viết một phần tấu chương.

“Phái người đưa tới Trường An.” Hắn phân phó.

Đỗ Tranh hỏi: “Thiếu gia không viết thư về nhà sao?”

Hoắc Lâm Phong lắc đầu, viết gì đây? Tự tạo nghiệt, bị người mình yêu vứt bỏ, mỗi một hồi ức đều quanh quẩn trong lòng, hài nhi đau buồn khó chịu… Hắn cầm bút thả hồn đi, khi tỉnh táo lại chỉ thấy trên giấy viết ba chữ: Dung Lạc Vân.

“Ngốc tử.” Hắn sững sờ nói, “Dung Lạc Vân không kết giao với ta nữa rồi.”

Đỗ Tranh an ủi: “Thiếu gia đừng buồn, y không cần thiếu gia thì vẫn còn

người khác cần thiếu gia mà.”

Hoắc Lâm Phong đặt bút xuống: “Nhưng ta chỉ cần em ấy, ta không cần bất kỳ người nào khác.” Đứng dậy đi đến cửa, nhìn màn mưa lất phất ngoài sân, “Là ta đáng kiếp, ta đã làm em ấy đau lòng.”

Thiếu gia luôn tràn đầy sinh khí đã bao giờ như thế này đâu, Đỗ Tranh nhìn mà xót, nhưng chẳng thể khuyên được gì. “Thiếu gia, người ăn chút gì rồi ngủ một giấc đi.” Cậu đi trải giường, “Chuyện chỉ mới xảy ra, có lẽ ngày mai Dung Lạc Vân hết giận rồi là sẽ làm hòa với thiếu gia thôi.”

Hoắc Lâm Phong nghĩ, thật sao? Dung Lạc Vân thật sự sẽ tha thứ cho hắn sao?

Hắn nghe lời lên giường đi ngủ, giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, tưởng tượng đến ngày mai Dung Lạc Vân sẽ làm hòa với hắn.

Đỗ Tranh thở dài, chuyển ghế đẩu ra ngoài cửa canh chừng, giống như lúc ở Hầu phủ. Cậu vô cùng rối bời, nên cầu chúc cho thiếu gia và Dung Lạc Vân quay lại làm hòa, hay là cầu cho hai người họ cắt đứt mãi mãi?

Thôi bỏ đi, sáng mai rồi tính.

Hoắc Lâm Phong ngủ say hết một ngày một đêm, giờ Mão mới thức giấc, mưa đã ngừng rồi.

Hắn tắm rửa thay y phục, mặc một bộ nhung trang tay chẽn ra ngoài, cưỡi ngựa đến quân doanh dưới chân núi Lãnh Tang. Trong doanh yên tĩnh, các binh lính đều đang say giấc nồng, hắn phá cổng tiến vào.

Tay quấn dây cương, chân mang giày quan, xông vào doanh trướng gọi mọi người thức dậy.

Chỉ chốc lát sau cả quân doanh đều kêu rên nằm trên đất, tất cả đều chạy vội chạy vàng ra thao trường tập hợp. Hoắc Lâm Phong bước lên bục điểm binh, quất một roi cực vang, nhưng giọng nói rất nhẹ nhàng: “Chào hỏi đi.”

Các binh lính vội vàng hành lễ: “—— Bái kiến Hoắc tướng quân!”

Hoắc Lâm Phong quét mắt một vòng: “Đến Tây Càn Lĩnh đã lâu, cũng xem như đã gặp mặt các vị huynh đệ rồi.” Đi đến mép bục, hai mắt hơi híp lại, “Đã đến giờ Mão mà không có ai dậy sớm luyện tập, chiếu theo lý thuyết thì đáng lẽ phải phạt hai mươi trượng.”

Tất cả đều câm như hến, giống như một bầy chim cút vậy.

“Vậy thì ——“ Hắn nói, “Mỗi người ba mươi trượng, ai qua đêm không về thì bốn mươi trượng, tụ tập đánh bạc năm mươi trượng, chủ soái và phó soái ăn không ngồi rồi thì sáu mươi trượng.” Nói xong nhảy xuống, để lại một đám người há hốc mồm.

Một tên lười biếng thành thói hỏi: “Tướng quân, vì sao lại nhiều hơn mười trượng so với quy định?”

Hoắc Lâm Phong lững thững đi đến chỗ người vừa mở miệng hỏi, cổ tay ném một viên đá vụn, đối phương lập tức kêu thét lên. Hắn ném trúng răng một cái răng của người kia, nói: “Thợ mới thì hăng, chổi mới quét sạch (*), bổn tướng quân muốn bày tỏ uy phong.”

(*) Thợ mới thì hăng chổi mới quét sạch: ý chỉ những quan mới lên nhậm chức thường làm những việc có tính ảnh hưởng để thể hiện tài năng và sự hiểu biết của mình

Mới sáng sớm mà trong quân doanh Tây Càn Lĩnh đã kêu gào thảm thiết, khiến người qua đường cũng phải ngóng nhìn.

Còn cách đó bảy, tám dặm về phía đông, Bất Phàm Cung lại cực kỳ tĩnh mịch, không còn tiếng hô hiệu luyện tập của Đỗ Trọng sư huynh nữa rồi.

Trong Vô Danh Cư, một đêm mưa khiến vại cá đầy tràn, cành sen ngậm nụ đã nở hoa rồi. Dung Lạc Vân thức dậy sau một giấc ngủ dài miên man, tất cả tâm tư đều được nén xuống bụng rồi, dường như cũng thấy khá hơn.

Y ngồi dậy, bỗng nhiên nhớ đến hai chữ “Đỗ Trọng”.

Tắm rửa thay y phục, nhớ đến gương mặt “Đỗ Trọng” kia.

Buộc tóc cài phát quan, tâm trạng rối bời hôm qua lại kéo tới rồi!

Trời rất trong, nước mưa bốc hơi chẳng còn dấu vết, nhưng vết thương người kia gây ra lại không cách nào xoa dịu được. Y không ổn, không ổn một chút nào, vẫn là phẫn nộ, vẫn không cam lòng, vẫn đau lòng đến tột điểm!

Dung Lạc Vân quay về giường, giày vò đệm mềm, cúi người túm lấy. Gối tơ tằm lăn đi, ánh mắt y dừng lại ở một nơi, y nhìn thấy tấm thiệp dưới gối.

Vui vẻ ấm áp, giờ chỉ còn lại lạnh nhạt vô tình, hương vị chua ngọt, cũng biến thành đắng chát nồng đậm. Xem tới chữ nào là lòng y xoắn bện tới đó, y giấu nó dưới gối như bảo bối để lấy ra xem mỗi ngày, vậy mà bây giờ lại không biết đó là thật lòng hay giả dối!

“… Ta không cần nữa.” Y thều thào, sau đó cất cao giọng, “Ta không cần nữa!”

Nỗi đau đè nén một ngày một đêm rốt cuộc cũng bộc phát, Dung Lạc Vân rút trường kiếm ra, chém thật mạnh vào con diều yến. Sau đó xông ra thính đường, lại chém một kiếm xuống đèn lồng cán trúc, tiếng động gây kinh sợ cho bầy hỉ thước khiến chúng phải rời tổ.

“Không cần gì nữa… Ta không cần gì nữa…” Y lẩm bẩm, chạy ra sân vung kiếm vùng vẫy, chiếc vại lớn đầy nước lập tức nứt toác, cá chép đỏ quẫy đuôi trong những mảnh vỡ, hoa sen cũng bị nghiền thành bùn hoa.

Dung Lạc Vân xách kiếm chạy đi, chạy khỏi Thiên Cơ Đường, đến thẳng vườn trúc.

Người đi lầu trống, để lại cây ngọc lan này làm gì?

Y chém hai ba nhát đốn gãy gốc ngọc lan rồi quay đầu bỏ đi, phi người về phía cổng chính.

Trong quân doanh đang sục sôi khí thế, cắt cỏ dại, giặt lá cờ, dọn thao trường, tất cả binh lính không ai dám trộm lười biếng. Hoắc Lâm Phong ở trong trướng xử lý quân vụ, sổ sách chất thành núi cao trước mặt.

Chừng nửa nén hương sau, bên ngoài có tiếng ầm ĩ.

“—— Tướng quân!” Một tiểu binh xông vào, “Tướng quân, Bất Phàm Cung có người đến gây sự!”

Hoắc Lâm Phong đứng phắt dậy: “Là ai?”

Tiểu binh nói: “Dung Lạc Vân, là Dung Lạc Vân!”

Đầu óc Hoắc Lâm Phong mờ mịt, Dung Lạc Vân tới rồi, có phải Dung Lạc Vân đã tha thứ cho hắn rồi không? Vội vàng ra khỏi trướng, hắn hồi hộp chạy ra ngoài, nhưng chợt dừng lại trước cửa.

Bên gáy mát lạnh, thanh trường kiếm chạm vào da thịt hắn.

Cách đó hai bước, Dung Lạc Vân chĩa kiếm về phía hắn, lạnh lùng như sương giá.

Mũi kiếm chọc vào yết hầu, Hoắc Lâm Phong từ từ lùi lại vào trong trướng. “Muốn chém muốn giết, chỉ cần em hết giận là được.” Hắn khàn giọng, mắt nhìn chăm chú đối phương không dời, “Cho ta thêm một cơ hội nữa, được không?”

Dung Lạc Vân nói: “Trả khăn tay lại cho ta.”

Tim Hoắc Lâm Phong muốn tan vỡ rồi: “Em đã từng hứa, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không đòi lại cơ mà.”

Dung Lạc Vân lặp lại: “Trả khăn tay lại cho ta!”

Hoắc Lâm Phong nào có chịu, đứng yên không nhúc nhích mặc cho y xử trí. Dung Lạc Vân cười lạnh: “Huynh tưởng là ta không nỡ giết huynh sao?” Y cắn môi, trong mắt tỏa ra khí lạnh vô hạn, y chém một nhát vào vai phải của Hoắc Lâm Phong!

Lưu loát đến mức không có chút do dự nào, quyết tuyệt đến mức chẳng chút mềm lòng.

Hoắc Lâm Phong nhịn đau, hỏi: “Em hết giận chưa?”

Dung Lạc Vân nhìn hắn chòng chọc, hắn lại hỏi: “Tha thứ cho ta có được không?”

Hốc mắt Dung Lạc Vân đỏ bừng, hắn lại hỏi: “Cho ta một cơ hội nữa, được chứ?”

Không nhận được đáp án, chỉ có cơn đau trên vai, Hoắc Lâm Phong đưa tay ra: “Muốn ta trả khăn tay, vậy em trả cái gì?”

Dung Lạc Vân nhìn hắn: “Ta không có gì để trả, những thứ huynh tặng ta đều phá hủy hết rồi.” Y nhớ rõ như lòng bàn tay, vậy mà giọng điệu chứa đầy tàn nhẫn, “Con diều, đèn lồng, cá chép, hoa sen, tất cả ta đều không cần nữa.”

Y vừa nói vừa rút ra một vật, là tấm thiệp đó.

Thần sắc Hoắc Lâm Phong chuyển thành hoảng hốt: “Không được!”

Nhưng chỉ thấy Dung Lạc Vân xé nát bươm tấm thiệp, vung thật nhẹ, từng câu từng chữ đều rụng rời theo gió. Dung Lạc Vân nói: “Hết rồi, trả hết lại cho huynh.”

Y nói xong chém một nhát thật mạnh, vết thương kia tóe ra một búng máu tươi.

Hoắc Lâm Phong đau đến lảo đảo, nhào tới ôm lấy Dung Lạc Vân.

Y nói: “Hoắc tướng quân một thân đầy vết sẹo, vết này là Dung Lạc Vân ta tặng cho huynh.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Một thân đầy sẹo đều là đau thương, còn vết em tặng vô cùng mỹ vị.”

Thanh trường kiếm rơi xuống đất, Dung Lạc Vân cuối cùng cũng rơi lệ rồi.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện