Dung Lạc Vân đứng thừ người ở chỗ cũ, choáng váng và thẫn thờ trước lời thú nhận kia.
Đỗ Trọng là Hoắc Lâm Phong…
Gặp gỡ, thân quen, tín nhiệm, yêu thích, đều đồng loạt nói với y, Đỗ Trọng không phải là Đỗ Trọng, mà là một người khác. Tối qua còn ôm ấp quyến luyến, vậy mà bây giờ Đỗ Trọng đã biến thành một người khác rồi ư?!
Sao lại hoang đường như thế… Cực kỳ hoang đường!
Dung Lạc Vân lắc đầu nguầy nguậy, có lẽ là Đại ca đoán sai rồi, sư phụ cũng đoán sai rồi, Đỗ Trọng cũng chỉ đang nói đùa mà thôi. Y bước khỏi hiên, nước mưa ướt đôi bờ mi, lảo đảo bước đến trước mặt người kia.
“Đỗ Trọng, đừng nói đùa với ta.” Biểu cảm của y hết sức thê lương, “Huynh nói lại một lần nữa, rốt cuộc huynh là ai?”
Lòng Hoắc Lâm Phong rối như tơ vò, túm lấy bờ vai Dung Lạc Vân: “Cung chủ, ta xin lỗi.” Hắn hối hận lắm, vì sao không thú nhận sớm hơn? Tối qua lưỡng lự, sáng nay do dự, dẫn đến tình huống tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.
Dung Lạc Vân vẫn khăng khăng hỏi: “Huynh là Đỗ Trọng phải không?”
Hắn đau lòng muốn chết rồi, nhưng chỉ đành phủ nhận: “Ta là Hoắc Lâm Phong…”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Dung Lạc Vân bỗng chốc tối sầm.
Không phải Đỗ Trọng, mà là Hoắc Trọng; trên thế gian không có Trạc Sa đảo, chỉ có Trạc Sa Cư ở Tái Bắc; cái người gọi là sư phụ quy ẩn, huynh trưởng nương tựa lẫn nhau, đều là bịa đặt. Tên họ, lai lịch, thân thế, tất cả đều là giả.
Từ trước đến nay, tất thảy mọi chuyện.
… Toàn bộ đều là giả dối.
Dung Lạc Vân nói thật khẽ: “Nhưng mà tối qua huynh đã hứa sẽ không lừa dối ta.” Trong màn lừa đảo chính tay hắn thêu dệt, hắn đã hứa sẽ không lừa dối Dung Lạc Vân, là muốn biến y thành tên đại ngốc đệ nhất Tây Càn Lĩnh sao?
Hoắc Lâm Phong vội vàng nói: “Không phải như vậy đâu, không phải đâu!” Hắn đè thấp giọng đến hết mức, “Ta có muôn vạn lỗi lầm, mặc em đánh em mắng, tha thứ cho ta lần này có được không… Từ giờ trở đi ta tuyệt đối sẽ không lừa dối em nữa.”
Dung Lạc Vân gằn giọng: “Ta không tin huynh được nữa!” Y giãy mạnh ra khỏi vòng tay Hoắc Lâm Phong, “Sự ân cần, quan tâm, thương yêu của huynh, tất cả đều là vì để lừa gạt lòng tin của ta.”
Hoắc Lâm Phong giải thích: “Từ trước tới nay, tâm ý ta dành cho em đều là thật! Tất cả đều là thật!”
Dung Lạc Vân hỏi ngược lại: “Từ trước tới nay? Vậy ban đầu là thế nào? Từ khi nào mà giả ý thành thật lòng, tự huynh có phân biệt được không! Làm sao huynh biết được khi huynh lừa tình thì ta không rung động? Làm sao huynh biết được khi huynh giả ý thì ta không thật lòng?”
Lời này như đao như kiếm, đâm xoáy vào lòng Hoắc Lâm Phong đến mức khiến hắn không thốt nên lời. “Dung Lạc Vân…” Hắn gọi y một tiếng, lần đầu tiên gọi thẳng tên đối phương lại ở trong tình cảnh này. Sau đó hắn nói gần như thủ thỉ: “Em không cần ta nữa sao?”
Tim Dung Lạc Vân run lẩy bẩy: “Niềm vui Đỗ Trọng đem tới, Hoắc tướng quân lấy về đi.”
Hoắc Lâm Phong hỏi tiếp: “Em không thích ta nữa sao?”
Dung Lạc Vân lạnh nhạt đáp: “Nói gì đến thích nữa, là Dung Lạc Vân ta đã mù rồi.”
Y phất tay áo, xoay người đi về phía con đường chính, mặc kệ những dây dưa quyến luyến sau lưng. Mưa vẫn chưa tạnh, nhưng tình đã trôi đi theo gió rồi, trái tim hứng chịu một cơn gió rét căm. Con đường thoáng đãng, quang cảnh rõ mồn một, mà y đi rất vất vả.
Một buổi hoàng hôn nọ, bọn họ đứng bên ngoài sảnh, nói chuyện câu có câu không.
Một buổi tối kia, bọn họ cầm dù xách đèn, phía sau là con ngựa vung vẫy chiếc đuôi dài.
Một buổi trưa ấy, bọn họ đùa nghịch đuổi bắt, trong tay cầm con diều đã vẽ cùng nhau.
Hồi ức giống như một màn kịch, sinh động rực rỡ, tình cảm chân thật, nhưng lúc này đã hoàn toàn hạ màn rồi. Dung Lạc Vân một mình lê bước, hồn phách đã thả trôi không thể bắt lại, chỉ đành vội vã chạy đi.
Bởi vì đây là thứ tình cảm không thể lưu luyến, tuyệt đối không thể lưu luyến.
Những điều đó là cố ý trêu ghẹo, hay là dùng chân tình, y chẳng thể phân biệt được. Bày tỏ tình cảm là vì thật sự thích y hay là vì để tiến thêm một bước thám thính tin tức, y cũng không thể xác định.
Ôm nhau ngủ trong xe ngựa, sớm chiều bên trong thiền viện, từ chuyện lớn là cứu mạng đến chuyện nhỏ là buộc xiêm y, cái nào là thật cái nào là giả? Hôm đó chèo thuyền ở hồ sen, ôm y, nhìn ngắm y, những lời lo lắng đó rốt cuộc là quan tâm hay là vì muốn đào sâu bí mật?
Ôm ấp dây dưa, môi lưỡi giao triền, đó là gì?
Dung Lạc Vân không cách nào biết, cũng chẳng dám tin. Y đến Vô Danh Cư, bước vào trong sân, hỉ thước trên xà nhà và bồ câu trong lồng cùng nhau kêu chiêm chiếp, nhưng đôi mắt long sòng sọc của y chỉ nhìn vào hiên nhà.
Lần đó từ Linh Bích Thang trở về, Hoắc Lâm Phong tự tiện xông vào tặng cá, thật sự chỉ là tặng cá thôi ư?
Y bước từng bước tới gần, truy cứu đều đã muộn màng, y lẳng lặng tiến vào thính đường. Trên bàn đặt lồng đèn cán trúc, trên tường treo diều chim én, trên sạp phòng ngủ để quạt lụa thêu, còn có cá chép trong vại, hoa trong nước ở ngoài sân.
Chính giữa án thư, là quyển bí kíp võ công ấy.
Tỏa Tức Quyết… Đột nhập không tiếng động, đi lại tự do, tên trộm ban đầu lẻn vào Bất Phàm Cung cũng là Hoắc Lâm Phong ư?
Dung Lạc Vân thở hắt một hơi, Vô Danh Cư của y vốn giản dị đơn điệu, nhưng dần dần bị người kia để lại nhiều dấu tích như thế. Khi vui, dấu tích là nhớ nhung, ngày buồn, dấu tích là tra tấn.
Y ngồi xuống bên giường, tấm lưng suy sụp, hai tay bấu chặt vào nhau. Không còn Đỗ Trọng nữa rồi, y đối xử tốt với Đỗ Trọng để làm gì, y đặt Đỗ Trọng mình yêu mến vào trái tim có ích gì?
Dung Lạc Vân ôm mặt, hóa ra Đỗ Trọng của y chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Mưa ngày càng lớn, Dung Lạc Vân khép vạt áo ngã lên giường, y tủi thân, không cam lòng, đau lòng đến tột bậc! Vùi đầu vào gối, tay nắm vải trải giường muốn nát bấy, lồng ngực phập phồng mãi không yên.
Chợt có một tràng tiếng bước chân tới gần, y thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa.
“Nhị ca Nhị ca!” Điêu Ngọc Lương chạy xồng xộc vào, dừng trước cửa bẩm báo, “Đỗ Trọng, à không phải, Hoắc Lâm Phong đi rồi.”
Dung Lạc Vân gật gật đầu, đờ đẫn trở mình. Điêu Ngọc Lương chạy đến bên giường, nói: “Nhị ca, tên kia đúng là ác ôn! Hắn lừa chúng ta từ đó tới giờ, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn được!”
Dung Lạc Vân nhắm mắt lại: “Lão Tứ, Nhị ca muốn ngủ một lát.”
Điêu Ngọc Lương đắp chăn giúp y, sau đó chạy biến đi như một làn khói. Y mở mắt ra, đau buồn nhìn chằm chặp rèm che, Hoắc Lâm Phong đi rồi, Đỗ Trọng cũng đi rồi…
Dưới chân núi Lãnh Tang, Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa đi ở phía trước, Đỗ Tranh đi phía sau, hai chủ tớ cứ như vậy mà rời khỏi Bất Phàm Cung. “Hu!” Hoắc Lâm Phong ghìm cương dừng lại, ngoái đầu nhìn về phía cổng chính, khao khát được xuyên qua thiên sơn vạn thủy để nhìn vào biệt uyển sâu nhất.
Đỗ Tranh hỏi: “Thiếu gia, giờ chúng ta đi đâu?”
Đi đâu ư? Phủ tướng quân ở thành Tây đã chuẩn bị lâu ngày, bây giờ chắc cũng nên nhập phủ rồi. Hoắc Lâm Phong cưỡng ép bản thân mình tỉnh táo lại, đi thôi, rốt cuộc cũng không đợi được cây ngọc lan trong vườn nở hoa.
Vung roi phi ngựa, Bất Phàm Cung dần dần bỏ lại ở đằng xa, hắn cũng đi xa rồi.
Trong thành bốn phía đều thoáng đãng, phủ tướng quân đã có chút động tĩnh, các quan lớn nhỏ đều nhận được tin tức. Dâng tặng nha hoàn đầy tớ, thêm cả xe ngựa, xum xoe vô cùng náo nhiệt. Ai ngờ đâu, cổng phủ đóng chặt, trốn không thèm gặp ai.
Hoắc tướng quân chẳng có tâm trạng nào gặp khách, phòng này sân kia, cây cỏ hoa lá, hắn không liếc mắt tới. Hắn chọn một gian để ở, Đỗ Tranh mài mực, hắn tạm vực dậy tinh thần viết một phần tấu chương.
“Phái người đưa tới Trường An.” Hắn phân phó.
Đỗ Tranh hỏi: “Thiếu gia không viết thư về nhà sao?”
Hoắc Lâm Phong lắc đầu, viết gì đây? Tự tạo nghiệt, bị người mình yêu vứt bỏ, mỗi một hồi ức đều quanh quẩn trong lòng, hài nhi đau buồn khó chịu… Hắn cầm bút thả hồn đi, khi tỉnh táo lại chỉ thấy trên giấy viết ba chữ: Dung Lạc Vân.
“Ngốc tử.” Hắn sững sờ nói, “Dung Lạc Vân không kết giao với ta nữa rồi.”
Đỗ Tranh an ủi: “Thiếu gia đừng buồn, y không cần thiếu gia thì vẫn còn