Nhát kiếm kia vừa sâu vừa mạnh, vết thương không ngừng túa máu. Chỉ một lát sau, cánh tay phải đang ôm Dung Lạc Vân của Hoắc Lâm Phong đã không còn tri giác, từ từ rũ xuống.
Hắn đau đến mức run cả giọng: “Sắp không ôm nổi em nữa rồi.”
Thân thể hai người dính sát vào nhau, những mảng máu nóng hổi thấm ướt vải áo, trong xoang mũi nồng nặc mùi tanh. Tứ chi Dung Lạc Vân cứng đờ, y không dám cựa quậy, không dám đẩy ra, chỉ có thể thấp giọng ra lệnh: “Buông ta ra.”
Hoắc Lâm Phong làm ngơ không nghe thấy, cánh tay phải trượt xuống thì gắng gượng dùng tay trái vây lấy y. Bàn tay chẳng chịu yên phận, từ đai lưng Dung Lạc Vân dò lên trên, cách lớp áo vuốt ve sống lưng hơi lồi lên của y, đến lưng đến vai, rồi đi thẳng lên cái gáy thon dài.
Hắn vuốt ve, mân mê, phát ra tiếng rên rỉ như một con thú bị mắc kẹt.
Bờ môi dán vào tóc mai, giọng nói trầm khàn lọt vào lỗ tai, trong khoảnh khắc đó Dung Lạc Vân đã hoàn toàn mất hồn. Đỗ Trọng từng làm với y như vậy, dùng bàn tay, dùng đôi môi, dùng cách thức đong đầy tình yêu làm với y như vậy.
“Đỗ Trọng…” Y đẩy mạnh Hoắc Lâm Phong ra, lẩm bẩm, “Huynh không phải, huynh không phải là Đỗ Trọng nữa rồi.”
Câu nói này còn tàn nhẫn hơn cả nhát kiếm kia, sắc mặt Hoắc Lâm Phong trắng bệch, trán toát đầy mồ hôi: “Đỗ Trọng là ta, ta bây giờ cũng là ta.”
Mắt Dung Lạc Vân đỏ bừng, rũ mắt xuống là không kìm được giọt lệ. Y khó tránh mà nghĩ, thái độ cầu hòa xin tha này có phải cũng là để điều tra hay không? Chỉ một lần bị lừa dối, y đã sợ hãi sự hèn mạt của kẻ này.
Y không dám tin nữa, cũng sẽ không bị lừa dối nữa.
Nhặt kiếm lên, Dung Lạc Vân lùi về sau, nói: “Ta không cần khăn tay nữa, muốn giữ hay muốn vứt, Hoắc tướng quân tự xem mà xử lý.” Nói xong xoay người chạy ra khỏi doanh trướng, thoắt cái đã biến mất không còn tung tích.
Hoắc Lâm Phong nhịn đau đuổi theo ra ngoài, nhưng chỉ nhìn thấy những đám mây ở chân trời.
Từng tưởng tượng sẽ tìm một tri kỉ, người ấy sẽ dựa vào lòng hắn gọi một tiếng “tướng quân”, bây giờ tìm được rồi, ôm được rồi, nhưng tiếng “tướng quân” kia lại như tát cho hắn một bạt tai vậy.
Đứng thẫn thờ một lúc rồi tiu nghỉu quay vào trong trướng, Hoắc Lâm Phong nhìn tấm thiệp nát vụn dưới đất. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt lên từng mảnh một, nhặt lên từng câu chữ rời rạc.
Tĩnh mịch không còn là tĩnh mịch, yên ắng chẳng còn là yên ắng.
Trước mắt nổ đom đóm, hắn ngược lại thật sự chao đảo rồi.
Hắn ngã xuống ghế, cởi áo gỡ đai kéo xuống nửa vạt áo, phải xử lý vết thương. Lúc này chủ soái Hồ Phong tiến vào, quan tâm nói: “Tướng quân, vết thương của ngài thế nào rồi?”
Hoắc Lâm Phong cầm máu: “Không sao.”
Hồ Phong do dự tiến lên trước: “Bẩm tướng quân, người của Bất Phàm Cung thật quá ngông cuồng, đã ức hiếp các huynh đệ nhiều năm rồi.”
Hoắc Lâm Phong “Ừm” một tiếng, nhưng mắt cũng không thèm nhấc. Hồ Phong thấy thế, chắp tay thành quyền xin chỉ thị: “Tướng quân, tên họ Dung ức hiếp chúng tôi thì thôi đi, lại còn dám cả gan thách thức cả ngài, chúng ta tuyệt đối không thể tha thứ cho y.”
Rắc ít bột thuốc, Hoắc Lâm Phong hờ hững hỏi: “Y thách thức ta, thì liên quan gì đến các ngươi?” Đối phương sửng sốt, hắn nhẹ nhàng giương mắt lên, “Không thể tha thứ cho y ư? Ta còn phải thắp nhang cầu xin y tha thứ cho ta đây.”
Hồ Phong mông lung nói: “Thuộc hạ ngu xuẩn, xin nghe tướng quân phân phó.”
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Hoắc Lâm Phong ra lệnh: “Nếu Dung Lạc Vân có tới nữa, không ai được quyền ngăn cản, còn phải dẫn y vào trướng của ta. Y mắng, không được đáp trả, y đánh, ai không sợ chết thì đánh trả, dù sao ta cũng không dám.”
Hồ Phong vô cùng sửng sốt: “Chuyện này…”
“Đây gọi là quân lệnh như núi cao, nghe hiểu rồi thì ra ngoài tập luyện, nghe không hiểu thì đi lãnh ba mươi trượng.” Hoắc Lâm Phong trả lời xong thì cúi mặt nhìn xuống, máu tạm thời ngừng chảy, hắn khẽ khàng nhấc vạt áo lên.
Nhát kiếm này nào phải chém vào vai hắn, rõ ràng là đâm thẳng vào tim hắn rồi.
Dung Lạc Vân không ngừng thì thào “Đỗ Trọng”, tất cả tâm ý ấm áp của y đều dành hết cho “Đỗ Trọng”. Hắn càng ngày càng day dứt, ngoài day dứt, hắn còn nảy sinh lòng đố kỵ mà không biết thẹn.
Dù “Đỗ Trọng” chính là hắn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà đố kỵ.
Bởi vì Dung Lạc Vân muốn cái tên giả dối đó, chứ không cần Hoắc Lâm Phong hắn.
Ngồi thừ ra một lúc lâu, Hoắc tướng quân suy nghĩ rất nhiều. Chuyện đến nước này rốt cuộc phải trách ai đây? Trách hắn, hắn đáng lẽ nên thú nhận từ sớm. Cũng trách Dung Lạc Vân, sinh ra đã có tướng mạo như thế, luyện ra một thân võ công đó, còn có tính cách kiêu ngạo đáng yêu như vậy. Hắn đến là để trừ gian diệt ác, vậy mà lại hại hắn động lòng…
Người đáng trách nhất chính là cha con Đoạn thị, người ta bảo phá mười ngôi miếu chứ không phá một cuộc hôn nhân, thật là không hiểu chuyện. Còn phải trách cả Bồ Tát, miếng gỗ cầu nguyện treo cao như thế, mà cứ cố tình làm trái mong muốn.
Hoắc Lâm Phong thở dài một hơi, buồn bực nhắm mắt lại.
Dưới chân núi Lãnh Tang, một bóng hình nhạt màu đi về hướng đông, tay cầm kiếm, mặt đờ đẫn, y phục nhuốm đầy máu đỏ. Dung Lạc Vân lê từng bước nặng nề, chỉ bảy tám dặm mà y đi rất lâu, khi đến cổng cung liền khiến các đệ tử tuần tra hoảng sợ.
Có người chạy vào Trầm Bích Điện báo tin: “Nhị cung chủ bị thương rồi, trên người toàn là máu!”
Đoạn Trầm Bích và Đoạn Hoài Khác tức tốc đi ra ngoài, một trước một sau chạy đến Mạc Thương Đài đợi. Chỉ nhìn thấy ở cuối con đường chính, Dung Lạc Vân đang bước từng bước đi tới, trông uể oải và cô độc khôn xiết.
Đợi y tới gần, Đoạn Hoài Khác gọi một tiếng: “Lạc Vân?”
Dung Lạc Vân hoàn hồn, thều thào nói: “Sư phụ, đại ca.”
Đoạn Trầm Bích hỏi: “Con đi đâu mà thành ra thế này?”
Dung Lạc Vân đáp: “Quân doanh, con đã chém Đỗ Trọng một kiếm.” Sau đó liền sửa miệng, “Không phải, là Hoắc Lâm Phong, con đã chém Hoắc Lâm Phong một kiếm.”
Đoạn Hoài Khác nói: “Không có gì khác biệt, Đỗ Trọng chính là Hoắc Lâm Phong.”
Dung Lạc Vân lắc đầu nguầy nguậy, Đỗ Trọng sao có thể là Hoắc Lâm Phong chứ? Đỗ Trọng không hề tồn tại, Đỗ Trọng cũng hoàn toàn vô tội, tất cả đều là lỗi của Hoắc Lâm Phong… Y không thông suốt được, cũng không muốn thông suốt.
Đoạn Trầm Bích vung tay áo khẽ mắng: “Hồ tâm loạn tưởng, vào điện luyện công đi.”
Dung Lạc Vân ngoan ngoãn lên Mạc Thương Đài, chui vào sảnh bên của Trầm Bích Điện luyện công.
Y ngồi xếp bằng trên bồ đoàn (đệm cói), nhắm mắt tĩnh tâm, trong miệng lẩm nhẩm bí quyết tầng thứ nhất của Phách Vân Chưởng. Đọc sai một chữ, Đoạn Hoài Khác ở bên cạnh quật một roi.
Y liên tục đọc sai, sau lưng ăn hơn mười roi, lông mày nhíu lại thành bánh quai chèo. Không lâu sau, Đoạn Hoài Khác nhận thua trước, bất đắc dĩ nói: “Đứng dậy đi, lên bàn chép phạt năm mươi lần.”
Dung Lạc Vân lại ngoan ngoãn đi chép, khi chép sai câu đầu tiên, Đoạn Hoài Khác cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
“Chẳng lẽ Hoắc Lâm Phong đi cũng mang theo cả hồn phách của đệ đi rồi sao?” Đoạn Hoài Khác nói, “Phát hiện có người ngoài ẩn náu trong cung, thanh trừng là một chuyện sảng khoái, sao đệ trông như đang đưa tang vậy hả?”
Dung Lạc Vân cúi gằm đầu, vừa nghe mắng vừa viết chữ. Đoạn Hoài Khác nói tiếp: “Chẳng qua chỉ là mất đi một tên đại đệ tử mà thôi, sau này chiêu mộ tiếp là được, không có Đỗ Trọng trời sẽ sụp đổ hay sao?”
Dung Lạc Vân lí nhí trả lời: “Hắn có thể đánh bại huynh, huynh đi đâu tìm người giống như vậy đây?”
Câu này đâm thẳng vào tim đen Đoạn Hoài Khác, hắn liền bắt được yếu điểm: “Đệ xem trọng hắn, chỉ là bởi vì võ công của hắn tốt thôi ư? Chứ không phải vì vẻ ngoài anh tuấn, miệng lưỡi sến sẩm, nịnh hót đệ đến mức không tìm được đông tây nam bắc đâu nữa sao?”
Mặt Dung Lạc Vân đỏ ửng, mang cái mặt đỏ ửng đó múa bút thành văn. Sao y có thể không tìm được đông tây nam bắc chứ? Y biết đồ vô lại kia là người của Tái Bắc, y đã lập tức xách kiếm đi cắt đứt tơ tình rồi đấy thôi.
Thấy bộ dạng Dung Lạc Vân như vậy, Đoạn Hoài Khác buồn bực giáo huấn một hồi lâu, mãi đến khi miệng lưỡi khô khốc mới dừng. “Thôi bỏ đi, đệ về Vô Danh Cư thay y phục sạch