Sau giờ trưa trời phảng phất hơi nóng, hoa viên trong phủ tướng quân ngược lại vô cùng mát mẻ.
Đỗ Tranh bận tới bận lui, nào là trà nước rồi nào là hoa quả, còn phải lấy giấy bút mực, bày biện căn đình nghỉ chân vô cùng tươm tất. Giương mắt lên, thấy vị thiếu gia đang đi dạo loanh quanh trong hoa viên, có vẻ như đang phá hủy cây cối.
Còn kẻ gây họa họ Dung kia thì đứng một bên, lúc này không đòi chém đòi giết nên trông hết sức ngoan ngoãn.
Đây là khu vườn rộng lớn nhất trong phủ, có mười mấy loại cây cỏ, hoa hòe thì đủ sắc đủ hương. Dùng bữa xong, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân lấy danh nghĩa đi dạo tiêu cơm, thuận tiện tìm một cây để làm vật liệu cho đèn lồng.
Cây bách quá sù sì, cây đào ngụ ý may mắn không nên đốn đi, cây hải đường đương lúc đỏ thắm rực rỡ, không nỡ xuống tay. Đi tới đi lui, phát hiện trong gốc có mấy cây anh đào mới trồng, dứt khoát chém luôn một gốc đẹp mắt.
Hoắc Lâm Phong cúi đầu chặt cành, bên cạnh không có tiếng động, quay đầu chợt sững người. Chỉ nhìn thấy giữa chốn hoa cỏ um tùm, ánh nắng lốm đốm, Dung Lạc Vân đang nghiêm túc hái hoa.
Phía đông hái một bông hải đường, phía tây hái một đóa ngọc trâm, trong tay đã nắm được một bó. Hắn lặng lẽ nhìn một lúc lâu, bươm bướm bay ngang qua hắn mới hoàn hồn, hỏi: “Sao hái nhiều thế?”
Dung Lạc Vân nói: “Tỷ tỷ của ta thích hoa, sáng mai đem sang cho tỷ ấy.”
Sáng mai hắn cũng phải gặp Thẩm Châu, Hoắc Lâm Phong vừa nghĩ tới, Thẩm Châu hình như cũng ái mộ Dung Đoan Vũ, huống hồ Triều Mộ Lâu cũng toàn là người của mình, vì thế hắn nói: “Vậy sáng mai ta mời một vị bằng hữu tới Triều Mộ Lâu, đến lúc đó em cũng đi cùng đi.”
Dung Lạc Vân chỉ lo hái hoa, không hỏi là bằng hữu nào. Hái được một bó to thì quay vào trong đình, chạm mặt Đỗ Tranh đang trông chừng ở đó, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, vừa giáp mặt là xoay đi như hai chú chó.
Đỗ Tranh nhận thua: “Cung chủ, mời ăn dưa.”
Dung Lạc Vân ngồi xuống, hỏi: “Từ đó đến giờ ngươi vẫn luôn là đầy tớ hầu hạ cho huynh ấy sao?”
Đỗ Tranh đáp: “Lúc lừa gạt cung chủ thì tôi còn làm đại ca nữa.”
Dung Lạc Vân quên mất chuyện này, hỏi tiếp: “Vậy cái người mà huynh ấy suýt nữa thành thân cũng là giả phải không?”
Đỗ Tranh ngổn ngang trăm mối âu lo, làm người hầu kẻ hạ thật là khổ. “Cứ xem như nửa thật nửa giả đi.” Cậu ấp úng trả lời, “Bão Nguyệt không phải hầu hạ cho sư phụ quy ẩn, mà là hầu hạ cho phu nhân của chúng tôi, phu nhân muốn để thiếu gia nhận Bão Nguyệt làm thiếp.”
Còn chưa nói xong, Hoắc Lâm Phong ôm một đống cành cây tới, ngồi phịch xuống vô cùng tùy tiện. Nhất thời bầu không khí rơi vào yên tĩnh, hắn uống trà lạnh nhìn hai người kia, hỏi: “Đang nói chuyện gì vậy, không cần để ý đến ta đâu.”
Dung Lạc Vân đưa một miếng dưa tới: “Nói về… Bão Nguyệt.”
Hoắc Lâm Phong cứng họng, vớ lấy quả hạnh ném về phía Đỗ Tranh, tên đần này lại bép xép vớ vẩn! Đỗ Tranh ôm đầu chạy trốn, có thể trách cậu lắm lời sao? Chỉ có thể trách người yêu của thiếu gia suốt ngày hỏi lung tung kìa!
Đợi trong hoa viên quay về yên lặng, Hoắc Lâm Phong gọt đầu cây gỗ, nói: “Sau này hỏi ta là được rồi, ta tuyệt đối sẽ không giấu diếm.”
Có câu nói này là đủ rồi, Dung Lạc Vân bốc một miếng đào tươi bỏ vào miệng, sau đó trải giấy mài mực, muốn viết bí kíp Lăng Vân Chưởng. Y đã luyện tới tầng thứ ba rồi, càng về sau thì càng khó.
Hai người đều lặng thinh, người làm đèn thì cúi đầu đẽo gọt, người viết chữ thì cặm cụi đọc thầm, cùng hưởng thụ bầu không khí tươi mát trong vườn. Chừng nửa nén hương sau, Dung Lạc Vân viết xong tầng thứ nhất, vừa lật giấy lên lập tức sững sờ.
Giữa những tờ giấy trắng kẹp một bức họa, mực tàu đen sì một mảng, hai mắt tự dưng lại nở hoa, dáng người thì càng khó nói nên lời. Y nhìn tường tận một hồi lâu, nhịn không được hỏi: “Đây là để trừ tà hả?”
Hoắc Lâm Phong giương mắt lên nhìn: “…”
Trừ tà tiên sư em ấy, khi vẽ tình ý dạt dào, sao mà Dung nỡ chà đạp lòng ta, hắn xé khung đèn: “Đây là —— em.”
Dung Lạc Vân bần thần, sợ đến nỗi lục phủ ngũ tạng cũng thất điên bát đảo, y cúi đầu xem tranh… đây vậy mà là mình ư. Tình nhân trong mắt hóa yêu ma, y sờ lên mặt mình ưu sầu nói: “Hóa ra trong mắt huynh ta là như vậy.”
Hoắc Lâm Phong cảm thấy rất đẹp mà: “Đúng vậy, giống y như tạc.”
Dung Lạc Vân không còn lời gì để biểu đạt, nghĩ chắc là đối phương thích tính cách của mình chăng? Thôi bỏ đi, y nghĩ rằng do thẩm mỹ của người Tái Bắc khác biệt, rồi nhấc bút lên im lặng viết chữ.
Hoắc Lâm Phong liếc trộm, thấy Dung Lạc Vân không vui lắm, hắn hỏi: “Em không thích à?”
“Đâu có, hi hi.” Dung Lạc Vân cười gượng.
Hoắc Lâm Phong nói: “Tốt xấu gì ta cũng đã vẽ em rồi, em đã từng vẽ ta chưa?”
Khóe miệng Dung Lạc Vân rụt lại, y dùng chân vẽ cũng còn đẹp hơn cái thứ đồ này. Người ta không có khích tướng, nhưng y lại chủ động mắc câu, chấm mực hạ bút, lướt hai, ba nét là ra được hình dáng.
Y vẽ Hoắc Lâm Phong hết sức chuyên chú, nhưng chẳng cần phải liếc đối phương cái nào.
Vóc người, gương mặt, tinh thần, khí chất của người kia, chẳng biết tự bao giờ đã khắc sâu vào trong trái tim. Miêu tả từ đầu đến chân, từ phát quan đến giày, bức họa này y vẽ vô cùng lưu loát và liền mạch.
Cuối cùng nhúng một chút trà xanh, tạo ra một lớp sương mờ màu xám nhạt, như vậy là hoàn thành.
Giữa vùng không gian mênh mông, đuôi ngựa của Hoắc Lâm Phong khẽ đung đưa, xách kiếm nhìn lên, màn sương lạnh đã xoa dịu hàng lông mày sắc bén đi một chút. Y vẽ ngày hội tỉ võ hôm ấy, đánh trống cổ vũ, sau khi mọi người giải tán bọn họ đứng xa xa nhìn nhau.
“Vẽ xong rồi.” Y hất hất cằm.
Hoắc Lâm Phong đi tới bên bàn, ánh mắt đặt trên giấy, nhất thời câm nín không nói được gì. Vẫn chưa hết, Dung Lạc Vân còn nhấc bút lên, viết xuống một dòng lạc khoản ở một góc trống:
—— Tặng Lâm Phong ta yêu.
Khoảnh khắc đó, lồng ngực Hoắc Lâm Phong nóng rẫy, căng phồng khó mà đè nén, giơ tay lên ôm chầm lấy Dung Lạc Vân. Lâm Phong, ta yêu, hắn không ngừng lặp lại trong miệng, vui sướng đến mức không nói ra được lời sến sẩm nào. Dung Lạc Vân tựa vào vai hắn, vòng tay ôm eo hắn, cũng rất thích thú.
“Ta sẽ đem đi bồi tranh (*), rồi treo trong thư phòng.” Hoắc Lâm Phong nói.
(*) bồi tranh: một công đoạn bồi thêm giấy để giữ giấy được lâu hơn
Dung Lạc Vân đáp: “Còn bức họa huynh vẽ… ta không treo đâu.”
Hoắc Lâm Phong cười khì, vô cùng hổ thẹn, cầm tác phẩm trừ tà kia đi.
Khúc nhạc đệm này chấm dứt, hai người ai làm chuyện người nấy, cả một buổi chiều đều ngâm mình trong đình. Đến hoàng hôn, Dung Lạc Vân dâng tặng bí kíp ba tầng đầu tiên của Lăng Vân Chưởng, Hoắc Lâm Phong thì tặng chiếc đèn cán gỗ anh đào, và một con diều chim yến.
Hai người sóng vai quay về chủ uyển, bắt gặp một đám nha hoàn và đầy tớ.
Đám người này đều hầu hạ ở chủ uyển, hôm nay không được gọi đến nên rảnh rỗi cả một ngày. Bây giờ đang định về phòng của hạ nhân, ai ngờ lại đụng phải chủ tử.
Phàm là ai có mắt không mù đều không kìm lòng được mà lén lút quan sát.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong phủ có khách tới ở qua đêm, không ở những phòng khác mà lại ở ngay trong phòng tướng quân.
Dung Lạc Vân cảm thấy ánh mắt của họ nóng như thiêu đốt, bèn cúi đầu nghịch hoa tươi, cũng núp núp ra sau Hoắc Lâm Phong. Hoắc Lâm Phong lên tiếng: “Chen chúc trên hành lang làm gì? Chê đường rộng quá phải không?”
Đám người hầu lập tức chạy biến đi, chớp mắt một cái đã trốn nhủi vào trong phòng.
Thanh tịnh lại rồi, bọn họ cũng quay về phòng, Hoắc Lâm Phong vào tiểu thất tắm rửa. Dung Lạc Vân ngồi trên sạp xếp hoa, thấy hơi nhàm chán, cũng hơi tò mò, khi đám hạ nhân kia nhìn mình đã nghĩ cái gì?
Đặt mình vào hoàn cảnh ấy, nếu mình bế Hoắc Lâm Phong vào Bất Phàm Cung, còn cho ngủ ở Vô Danh Cư, đừng nói là trăm nghìn đệ tử, có khi cả lão Tam và lão Tứ cũng có thể nói toét cả lưỡi.
Phỏng đoán như thế, đám hạ nhân kia có phải cũng đang nói toét cả lưỡi hay không?
Dung Lạc Vân bắt đầu thấy khó chịu, y dựa vào gối nhắm mắt vận khí, sử dụng Lục Lộ Phạn Âm. Một thoáng sau, y đã bắt được động tĩnh ở trong phòng hạ nhân, bảy mồm tám miệng rất là náo nhiệt.
“Người kia là ai vậy ta!”
“Thật là tuấn tú, nhưng mà trông hơi quen.”
“Cũng có què đâu, sao lại bắt tướng quân bế vào phủ?”
“Đồ người kia mặc là xiêm y của tướng quân đó!”
Đột nhiên bầu không khí rơi vào trầm lặng, Dung Lạc Vân khẩy khẩy hạt châu thêu trên gối, mau nói đi chứ.
Lát sau, một người to gan hỏi: “Tướng quân không phải là đoạn tụ (gay) chứ…”
“Gia đình của tướng quân đáng lẽ nên kiếm vợ cho tướng quân từ lâu rồi chứ, đến cả một nha đầu làm thiếp cũng không có.”
“Ý cô nói, người kia là tiểu nam sủng của tướng quân?”
“Hai người họ ở chung một phòng, là làm…”
“Làm cái chuyện đó!”
Lại tiếp tục là một khoảng im lặng, Dung Lạc Vân tay trái gẩy tay phải, còn nói gì nữa không.
Một người lại to gan đặt câu hỏi: “Hai nam nhân thì làm chuyện đó như thế nào nhỉ?”
Dung