Tên thám tử chết tức tưởi, cái đầu chẳng còn ra hình ra dáng mà lõm sâu vào một lỗ, xương đầu vỡ thành mấy mảnh, máu liên tục tuôn ra xối xả. Dung Lạc Vân ngồi xổm trước cái xác còn âm ấm, y chà xát tay sạch sẽ sau đó cẩn thận lần mò.
Xiêm y đầu thu cũng khá mỏng nhẹ, nhưng đai lưng thì dày nặng bất thường, buộc tận hai lớp. Y lần theo đường mép túm một phát gỡ ra, bên trong kẹp một bao bột thuốc, sử dụng vào thời điểm mấu chốt cần phải chết, còn có một cái lệnh bài cỡ bằng miếng bánh đậu xanh.
Dung Lạc Vân cất lệnh bài, đứng dậy, y đấu đá, trút giận, hành hung, chuyện gì cũng làm hết rồi, bây giờ mới cởi khăn bịt mắt ra. Chẳng có gì khác biệt, giơ tay cũng chẳng thấy năm ngón đâu, giống như đang mở một con mắt mù vậy.
Ở đây nồng nặc mùi máu tanh, không lâu sau sẽ thu hút thú rừng kéo tới, không nên ở lại lâu.
Y dắt ngựa đi, ở trong rừng sâu không nhìn thấy sao Bắc Đẩu, không thể phân biệt phương hướng. Đi lòng vòng một hồi, khi giọt nước cuối cùng trong túi đã cạn, y nhìn thấy xa xa loáng thoáng có ánh nến.
Dung Lạc Vân đi theo nguồn sáng đó, định xin tá túc một đêm.
Càng ngày càng gần, dường như đã tới chân núi, chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên thắp sáng cái cổng lớn đang đóng kín. Y bước tới gần, dừng trước thềm đá ngoài cổng, cuối cùng cũng nhìn rõ nơi này.
Đánh bậy đánh bạ thế nào lại đi đến ngôi miếu cổ lần trước.
Ở trên kia chính là thiền viện y đã từng ở tạm mấy ngày.
Dung Lạc Vân nhặt một cành cây khô lên, dùng đèn nhỏ châm lửa, nương theo nó đi lên bậc. Càng lên cao, lá rụng tồn đọng ngày càng dày, giẫm lên rất trơn, xem ra từ sau khi bọn họ đi, rất ít người đến thiền viện này.
Bọn họ, khi đó là hai người.
Y trúng Tôi Mệnh Chưởng, đau xé ruột gan, Hoắc Lâm Phong cõng y chầm chậm leo lên núi. Có lẽ là quá suy nhược, nên y rất thèm muốn và ỷ lại tấm lưng và bờ vai rắn chắc ấy, kề đầu, vịn vai, thậm chí máu trong miệng còn làm bẩn vai người ta.
Y không ngừng chà xát, Hoắc Lâm Phong bật cười, bảo y làm hắn ngứa ngáy.
Dung Lạc Vân vừa leo vừa nhớ lại, thích thú khua cành cây trong tay. Y còn nhớ, Hoắc Lâm Phong vốn chẳng thể che giấu được bản tính thiếu gia, lúc quét dọn thì xụ mặt, lúc trải giường thì chau mày, bộ dạng rất miễn cưỡng.
Nhưng mà khi đó y đau quá, ngồi trên ngưỡng cửa, ngốc nghếch đòi Đại ca tới cứu. Y nói một câu như nhận lỗi —— Đỗ Trọng, ta đau quá.
Dung Lạc Vân bỗng nhiên dừng lại, đứng như trời trồng trên bậc thềm, gò má lặng lẽ biến sắc. Y chỉ nhớ từng la đau hai lần, một lần là khi bị thương lúc đó, một là Hoắc Lâm Phong ‘đùa nghịch’ y ở trong nước.
“Ây cha!” Y vỗ vỗ trán, “Đừng nghĩ nữa mà!”
Một cơn gió thoảng qua, y buồn bực nói: “Tên họ Hoắc kia, đừng đến trêu chọc ta nữa!”
Dung Lạc Vân tự biên tự diễn, ngoái đầu ra sau phát hiện mới leo được gần trăm bậc. Y thật sự không thể nghĩ tiếp nữa, nếu còn nghĩ nữa chỉ sợ đến trời sáng cũng không đến được thiền viện.
Đi nhanh hơn một chút, dùng Bát Phương Du vừa bay vừa nhảy, cuối cùng cũng leo hết bốn trăm bậc. Vừa vào trong viện, mười mấy con chó hoang đang say ngủ chợt bừng tỉnh, sủa inh ỏi xông về phía y.
Sao lại quên mất chuyện này chứ, Dung Lạc Vân tức tốc chui vào trong phòng, đóng cửa lại thở phù một hơi. Ánh nến chiếu sáng một nửa căn phòng, đã lâu không có người tới, bàn ghế đều phủ một lớp bụi dày.
Cũng may trong tủ có chăn đệm, nhìn kĩ hơn, vậy mà vẫn là cái bộ lần trước. Y trải ra qua loa rồi nằm xuống, cuộn người lại, nhìn chằm chằm bức tường ẩm mốc bẩn thỉu.
Ngủ một mình, thật tẻ nhạt.
Lạnh rồi, không có ai đắp chăn cho mình. Khát rồi, không ai đưa nước cho mình uống. Mơ thấy ác mộng, cũng không có ai ôm mình dịu dàng dỗ dành nữa.
Y cũng chẳng muốn người khác, chỉ muốn một người cao cao, vai rộng eo khỏe, lúc nói những lời nói đùa thì rất ngờ nghệch, lúc nói lời hay ý đẹp thì rất anh tuấn, tốt nhất có họ thật là Hoắc, họ giả là Đỗ, như vậy đó, chỉ muốn như vậy thôi.
Dung Lạc Vân siết một góc gối đầu, đã nói là đừng nghĩ nữa mà cứ nghĩ tới mãi.
Hoắc Lâm Phong, bây giờ huynh đang ở đâu?
Bôn ba cả ngày có ăn uống đầy đủ không, có đắp kín chăn ngủ một giấc chưa?
Bây giờ ta nằm xuống giường khó ngủ, cứ toàn nhớ đến huynh, huynh cũng vậy chứ?
Lạc Vân muốn phát điên rồi, từ sau khi biết Hoắc Chiêu sát hại cha mẹ y là y đã hơi điên rồi. Y không cầm lòng được mà nghĩ, kiếp này rốt cuộc là ai nợ ai, kiếp trước đã gieo nhân gì, tạo nghiệt gì?
Nếu có kiếp sau, đừng để cho y gặp gỡ Hoắc Lâm Phong nữa, bèo nước gặp nhau cũng không được.
Mỗi người đều lấy vợ, sinh con đẻ cái, vừa bình an vừa bình đạm sống tới già. Dung Lạc Vân nhắm mắt, trùm chăn, ngăn cách ánh nến leo lét ở bên ngoài.
Một hồi lâu sau, y ở trong chăn lẩm bẩm: “Hoắc Lâm Phong… sẽ cưới một nương tử như thế nào nhỉ?”
Bão Nguyệt không được, Bảo La cũng không được, phải có học thức, biết chữ đọc sách, ít nhất phải đọc được “chao đảo khôn nguôi”. Cầm Thường cũng không được, đến khi đó một người gảy đàn, một người thổi sáo, ở quê còn tưởng ngày nào cũng làm đám tang. Kiểu người như tỷ tỷ càng không được, tâm tư quá tinh tế, tên họ Hoắc nói dối một câu là sẽ bị vạch trần ngay, nghe thảm quá đi.
Dung Lạc Vân đúng thật là một người giang hồ quái lạ, đầu tiên là hành hung trong đêm, sau đó đột nhập vào thiền viện, bây giờ một mình nằm trong căn phòng bẩn thỉu, ngăn cách với bọn chó hoang hung dữ, nghĩ trái nghĩ phải, hết lòng tìm kiếm, cuối cùng cho ra một kết luận.
—— Hoắc Lâm Phong cưới ai cũng đều không hợp.
Cách đó bốn trăm dặm, Hoắc Lâm Phong ghìm cương dừng bước, dừng trước cửa một dịch quán ở địa giới Huỳnh Châu.
Quan sai đã chờ đợi rất lâu rồi, cho ngựa ăn, xách tay nải, cơm rượu và phòng hảo hạng đã chuẩn bị xong từ lâu. Đỗ Tranh xóc nảy trên lưng ngựa cả ngày trời, bây giờ nhảy xuống, chân ngoặt đi như bị liệt.
“Ra ngoài hết đi, không cần hầu hạ.” Vừa vào phòng, Hoắc Lâm Phong đã cho tất cả mọi người lui.
Rửa tay dùng cơm, chủ tớ ngồi cùng một bàn, Đỗ Tranh đói gần chết, nhồm nhoàm gặm chân vịt. Khẽ ngước mắt lên, cậu bẻ cái chân còn lại đưa tới, hỏi: “Thiếu gia, sao không động đũa đi?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta không muốn ăn lắm.”
Đỗ Tranh